“Ta nghe nói rượu nơi này rất đắt nhưng bảo đảm là thật. Vẫn là Phỉ tỷ của chúng ta uy phong lẫm liệt, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ.”
Đội ngũ nào cũng có một tên dở hơi tồn tại. Nhóm của Lư Giai Phỉ cũng không ngoại lệ. Động tác khoa trương của tên dở hơi Trương Lệ khiến nhiều người bật cười.
“Một câu uy phong của ngươi, ta tốn rất nhiều tiền đấy.”
Lư Giai Phỉ mỉm cười. Nàng có chút giống ông chủ Lư, tâm tư kín đáo nhưng sức quan sát vô cùng nhạy cảm.
Nữ hài quét mắt nhìn quầy bar, cảm thấy kinh ngạc về cấp bậc nơi này. Ánh mắt nàng không thấp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rất nhiều loại rượu lâu năm.
Tướng mạo của nữ hài không tính là xinh đẹp nhưng cực kỳ có lực tương tác. Đây chính là ưu thế của ngành bán hàng.
“Phỉ tỷ, ông chủ của chúng ta còn phải kinh sợ trước số lượng bán hàng lần này. Công lao của ngươi rất lớn, chút tiền đó tính là gì chứ?”
Trương Lệ nói tiếp, gương mặt hâm mộ và bội phục. Những người khác lập tức phụ họa theo. Lư Giai Phỉ có tính toán của mình. Nàng dự định thành lập đội ngũ bán hàng của riêng mình, đương nhiên cũng không hẹp hòi.
Nữ nhân vung tay lên: “Hôm nay chúng ta xa xỉ một lần, uống thoải mái.”
Câu này vừa ra, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.
Đội ngũ của nàng tổng cộng có bảy tám người, đều là những người trẻ tuổi. Sau khi hưng phấn lên, tất nhiên ngươi một lời ta một câu, bầu không khí náo nhiệt như có năm trăm con vịt.
Lư Giai Phỉ mỉm cười. Nàng trưởng thành sớm, hơn nữa còn trưởng thành trong nhà quan chức. Mặc dù đã tận lực dung nhập nhưng vẫn có vẻ không hợp nhau.
“Lấy cho ta chai này, chai này nữa, thêm ít thức ăn vặt…”
Lư Giai Phỉ đang cúi đầu nhìn rượu đột nhiên cảm nhận được bầu không khí trở nên yên tĩnh. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ánh mắt tất cả mọi người trong nhóm của nàng đều tập trung ngoài cửa, biểu hiện rất lạ, còn có chút sợ hãi.
“Chuyện gì thế?’
Lư Giai Phỉ lên tiếng, ánh mắt thuận theo mọi người nhìn lại, chỉ thấy tất cả nhân viên phục vụ, nhân viên bảo vệ của quán bar đều khom người.
Một nhóm mười nam nhân vây quanh một người trẻ tuổi bước vào.
“Uy phong thật.”
Đây là phản ứng đầu tiên của Lư Giai Phỉ. Sau đó, nữ hài cau mày hỏi: “Người kia là ai?”
Sức quan sát của nàng rất mạnh, hơn nữa còn kế thừa ưu điểm của ông chủ Lư, cho nên trong mắt Lư Giai Phỉ, những người đó cực kỳ đặc biệt.
Tuyệt đối không phải người làm ăn.
Người làm ăn không có cơ thể cường tráng như vậy. Mười mấy người không một ai gầy yếu, tất cả đều cường tráng và hung hãn.
Cũng không phải quân nhân.
Quân nhân không có khí thế hung ác như thế này, nhất là người trẻ tuổi dẫn đầu. Mặc dù gương mặt rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén như một con sói.
Trong nhóm còn có hai ba người đầu trọc, vết sẹo trên đầu nhìn rất chướng mắt. Quan trọng nhất là khớp ngón tay của những người này quá dày.
“Xin chào Tô tổng, xin chào Tô tổng.”
Âm thanh chào hỏi liên tiếp khiến Lư Giai Phỉ loáng thoáng đoán ra được thân phận của người trẻ tuổi kia.
Tô Bình Nam?
Người cầm lái của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam, nghe nói tính cách hung ác, hiếu chiến, lai lịch khó dò, là một kẻ rất hung hãn.
“Làm ta sợ chết khiếp.”
Nhìn một nhóm người đi lên phòng trong cùng trên lầu hai, Trương Lệ thở phào một hơi, sau đó hưng phấn hẳn lên: “Các ngươi có nghe thấy những người kia gọi Tô tổng không? Vậy hắn có phải là Tiểu Hồng Bào hay không?”
“Đúng rồi.”
Một đồng nghiệp khác lên tiếng: “Ta từng nhìn thấy hắn trên tivi, nhưng không ngờ lại khác biệt lớn như vậy. Trên tivi, hắn đeo kính, trông thư sinh nho nhã lắm. Ta tự hỏi liệu những tin đồn về hắn có sai không.”
Hiển nhiên người nói đều là người Thiên Đô, nhưng lời nói đã bị ép xuống mức thấp nhất.
“Thì ra là hắn.”
Biểu hiện của Lư Giai Phỉ trở nên lạnh lùng.
Nàng luôn có cái nhìn đại cục, hơn nữa làm việc cũng trầm ổn, rất có phong phạm đại gia.
Vì vậy, ông chủ Lư cũng không quá tránh né con gái của mình một số chuyện không quan trọng. Vì vậy nàng biết những gì phát sinh với ba của mình vào mấy ngày trước.
Dung hợp tất cả những gì trong đầu về nam nhân cùng với hình tượng trên tivi, Lư Giai Phỉ cười lạnh, lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là một con sói đủ giảo hoạt.”
…
“Nam ca, nữ hài kia là con gái của ông chủ Lư đấy.”
Lục Viễn phụ trách bảo vệ Tô Bình Nam. Mặc dù đang ở trong quán bar của nhà mình, nhưng hắn vẫn cẩn thận như trước, vô cùng cảnh giác với người xa lạ.
Vì mảnh đất trống Tây Sơn kia, tập đoàn Cẩm Tú đã từng có một cuộc giao phong mang tính dò xét với ông chủ Lư. Dựa theo tính cách nhất quán của Tô Bình Nam, những tư liệu liên quan đến ông chủ Lư được thu thập rất kỹ càng. Cho nên, Lư Giai Phỉ đã bị Lục Viễn nhận ra.
“Chính là nữ hài che giấu thân phận đi làm nhân viên bán hàng đó à?”
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, nhìn như lơ đãng nói một câu, nhưng thật ra đã cho thấy sự hiểu biết của hắn về nữ hài tuyệt không đơn giản như ngoài mặt.
“Là nàng.”
Lục Viễn trả lời.
“Điều tra cho ta những người uống rượu với nàng là ai? Tại sao lại đến đây uống rượu?”
Tô Bình Nam mỉm cười rất vui vẻ: “Đây có lẽ là một cơ hội để chúng ta kết thiện duyên với ông chủ Lư.”
Đám người Sa Vũ có vẻ hơi câu nệ.
“Mọi người thả lỏng một chút đi. Lần này chẳng qua chỉ là đi đánh tiền trạm, không có yêu cầu quá cứng nhắc.”
Tô Bình Nam mỉm cười nâng ly: “Nhớ kỹ, Cẩm Tú chúng ta không kinh doanh lỗ vốn. Các ngươi một mạng đi một mạng về, cũng xem như chúng ta không nuôi lỗ vốn.”