Không khí trong quán bar càng lúc càng náo nhiệt. Trong đó có không ít người ánh mắt thỉnh thoảng mang chút hiếu kỳ nhìn về phía căn phòng trên lầu hai.
Tin tức Tô Bình Nam ở trong căn phòng này đã truyền ra.
Trên người hắn có quá nhiều hào quang và lời đồn đãi, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng mọi người không khỏi liếc thêm vài cái.
“Không ai được phép chơi gian hoặc dùng mánh lới. Nếu bắt được, phạt một ly.”
Lư Giai Phỉ hét lớn.
Mặc dù tính cách của nữ hài được giáo dục rất trầm ổn nhưng chung quy vẫn là người trẻ tuổi. Sau khi uống vài ly, nàng cũng đã thả lỏng, hoàn toàn dung nhập vào vòng tròn. Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên sôi động, khiến cho không ít người choáng váng.
Ghé mắt thì ghé mắt, tuy nói quán bar thời đại này ngư long hỗn tạp nhưng quán bar ZT sẽ không xuất hiện bất kỳ tình huống nào khác. Dù sao sự tàn nhẫn của Tô Bình Nam đã sớm xâm nhập lòng người trong tam giáo cửu lưu, không ai có lá gan đó.
Điều này trở thành nguyên nhân quan trọng khiến các nữ hài trẻ tuổi lựa chọn nơi này. Trong một ngành như quán bar, nữ nhân xinh đẹp là lực lượng sản xuất chính.
Nữ nhân càng nhiều, sói đói tất nhiên sẽ không ít. Vung tiền như rác trước mặt nữ nhân lại càng là trạng thái bình thường, giúp cho quầy rượu kinh doanh rất tốt.
“Lư tiểu thư, chai rượu này là Tô tổng mời ngươi.”
Tiếng ríu rít của các nữ hài bị cắt ngang bởi một câu nói của nhân viên phục vụ rượu, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ.
Đầu óc vốn đang mơ hồ vì rượu của Lư Giai Phỉ lập tức trở nên tỉnh táo: “Tô tổng? Vị Tô tổng kia à?”
Sắc mặt nhân viên phục vụ cung kính chỉ lên lầu hai, sau đó đặt chai rượu lên bàn rồi xoay người rời đi.
Rượu vang là một chai Lafite năm 82, có nghĩa là giá của một chai rượu này không thấp. Dưới ánh đèn mờ ảo, rượu đỏ sẫm dường như có một sức mạnh thầm lặng.
Thật lâu sau, Trương Lệ lên tiếng: “Phỉ tỷ, ngươi quen Tô Bình Nam à? Xem ra về sau ta nhất định phải kiên định đi theo bước chân ngươi. Ngươi chỉ Đông, ta tuyệt không đi hướng Tây. Ngươi chỉ chó, ta tuyệt không nói gà. Tóm lại một câu, sau này ta sẽ là…”
Trương Lệ thao thao bất tuyệt nhưng biểu hiện lại vô cùng nghiêm túc, khiến cho đám người không tim không phổi phải bật cười. Tuy nhiên, sắc mặt của Lư Giai Phỉ lại trở nên căng thẳng.
“Ta không quen Tô Bình Nam, rượu này quá đắt.”
Trước ánh mắt của mọi người, nữ hài kiên quyết lắc đầu: “Cho nên ta không thể nhận.”
Thái độ của Lư Giai Phỉ rất ung dung, thật ra trong lòng lại sợ hãi không thôi.
Ở Thiên Nam, Tô Bình Nam có thể nói là long bàng hổ cứ, còn nàng chẳng qua chỉ là một tổng quản lý bán hàng của một công ty nho nhỏ. Dưới tình huống chênh lệch nhiều như vậy, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ mời nàng uống rượu.
Đánh chết nàng cũng không tin.
Nếu nàng đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành thì có lẽ còn có một chút xíu khả năng, nhưng tướng mạo của nàng cũng chỉ bình thường. Huống chi, lời đồn về quan hệ tình cảm của Tô Bình Nam khá nhiều, vậy thì chỉ có một khả năng.
Đối phương biết thân phận của nàng.
Chai rượu này nói tặng nàng, chi bằng nói nể mặt ba nàng thì đúng hơn.
Đối với tình huống như thế, nàng cảm thấy do dự.
Giá của chai rượu này rất đắt, con số tuyệt đối vượt quá năm chữ số. Trong thời kỳ nhạy cảm, giá tiền đó chính là con dao lấy mạng.
Lư Giai Phỉ rất thông minh.
Mưa dầm thấm đất, chỉ số IQ chính trị của nàng không thấp. Lư Giai Phỉ biết rõ thời gian ba nàng đến Thiên Nam không ngắn, cục diện mở ra cực kỳ khó khăn. Bây giờ nàng nhận chai rượu của đối phương, có phải đối phương đang chơi chiêu gì hay không?
Hơn nữa, tại sao Tô Bình Nam lại biết thân phận của nàng? Mặc dù Lư Giai Phỉ không biết hắn có ý gì nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.
Do dự một hồi lâu, nữ hài cầm chai rượu kia bước lên lầu hai.
“Một năm, trong vòng một năm, các ngươi cứ yên tâm giúp Chu Triều Tiên làm việc. Thời gian này tập đoàn Cẩm Tú sẽ không can thiệp vào chuyện của đảo Formosa, cho nên mục đích của các ngươi chỉ có một, đó là giành lấy chỗ đứng vững chắc.”
Tô Bình Nam nhìn những người chung quanh, ánh mắt sắc bén đảo qua gương mặt của mọi người: “Đồng ý ra ngoài đánh thiên hạ chứng tỏ các ngươi có hùng tâm tráng chí.”
Biểu hiện của mọi người trở nên trang nghiêm.
“Ra ngoài, sinh tử dựa vào các ngươi. Ta có thể bảo đảm chỉ cần các ngươi làm ra thành tích.”
Nam nhân mỉm cười, đích thân rót cho mỗi người một ly rồi rồi giơ lên: “Tập đoàn Cẩm Tú còn tồn tại một ngày, các ngươi sẽ một đời phú quý nở hoa.”
Tất cả mọi người uống một hơi cạn sạch.
Nhìn sắc mặt kiên định của mọi người, Tô Bình Nam hài lòng gật đầu: “Ta không tiễn các ngươi, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
…
Ý thức của bảo an tập đoàn Cẩm Tú rất mạnh.
Khi Lư Giai Phỉ còn cách phòng khoảng mười mét, nữ hài ôm chai rượu đắt tiền nhìn cảnh tượng phát sinh cách đó không xa giống như đang xem phim.
Tô Bình Nam ngồi ở vị trí chủ vị. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy kiêu ngạo. Bảy tám nam nhân từng người một đi tới trước mặt hắn, cúi đầu chín mươi độ rồi sải bước rời đi.
Không biết vì sao Lư Giai Phỉ cảm thấy những người này có một loại quyết tâm giống như lao ra chiến trường.
“Đúng là một con người phức tạp.”
Lư Giai Phỉ lẩm bẩm. Nữ hài biết cảnh tượng này nhất định có bí mật không ai biết, nhưng cảm giác trang nghiêm đó khiến cho nàng cả đời khó quên.
“Lư tiểu thư, chỉ một chai rượu thôi mà, ngươi quá khách sáo rồi.”
Khi đám người Sa Vũ đã rời khỏi, Tô Bình Nam nhìn Lư Giai Phỉ đang thoải mái đứng trước mặt mình, mỉm cười ra hiệu mời.
“Bên kia ta còn có bạn, không tiện ngồi, cảm ơn ý tốt của Tô tổng.”
Khoảng cách càng gần, cảm giác áp bách lại càng mạnh.
Hô hấp của Lư Giai Phỉ như ngừng lại dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tô Bình Nam.