“Bạn bè cần chi phải khách sáo.”
Thấy đối phương không muốn nhận chai rượu, Tô Bình Nam cũng không miễn cưỡng, vẫn mỉm cười nói: “Ta có mấy căn nhà trên đường Nam Điều nhưng không đủ nhân lực. Nghe nói đội ngũ của Lư tiểu thư bán hàng rất tốt, không biết ngươi có hứng thú với nghiệp vụ ngoài này không?”
Không đợi Lư Giai Phỉ kịp phản ứng, Tô Bình Nam duỗi hai đầu ngón tay: “Hai mươi căn, thao tác cụ thể như thế nào ta sẽ không nhúng tay, là thương vụ giao dịch quý giá nhất.”
Lư Giai Phỉ ngẩn ra.
Thời gian nàng đến đây không ngắn, sao lại không biết nhà ở khu tập thể Tinh Uyển Cẩm Tú đường Nam Điều rất đắt và hiếm. Hai mươi căn tương đương với tám triệu tiền lợi nhuận.
“Rượu thì không thể uống, nhưng tiền thì không thể không kiếm.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói: “Có câu tình hữu nghị là trên hết, tranh tài đứng thứ hai. Không biết Lư tiểu thư có hiểu không?”
Nhìn Lư Giai Phỉ lắc đầu tỏ ý từ chối, nam nhân ngửa người ra sau, nhận điếu xì gà của đại hán cao hai mét đưa tới, khoai thai nhóm lửa.
“Lư tiểu thư còn rất trẻ nhưng lại phòng bị ta như vậy sao?”
Không thể trả lời thì giữ yên lặng.
Đây là lời khuyên của ông chủ Lư dành cho con gái.
Cho nên, đối với lời nói có ý riêng của Tô Bình Nam, nữ hài giữ im lặng. Tô Bình Nam không tiếp tục hùng hổ dọa người, chỉ khách sáo vài câu rồi bảo Lục Viễn đưa nữ hài quay về.
Nhìn theo bóng lưng nữ hài, Tô Bình Nam nheo mắt lại.
Hắn không phải đang bỏ tiền ra tán gái. Không ai biết thật ra hai hành động của nam nhân đối với Lư Giai Phỉ trong tối nay chỉ là đang thăm dò mà thôi.
Thăm dò suy nghĩ thực sự của ông chủ Lư về lần gặp vừa qua, thăm dò thái độ của ông chủ Lư đối với tập đoàn Cẩm Tú.
Không thể không nói ông chủ Lư đúng là kẻ hung hãn.
Hắn nhanh chóng thay thế tất cả thư ký và tài xế xung quanh mình, ứng cử viên hiện tại là một lão nhân được ông chủ Lư đặc biệt chuyển từ thành phố Cáp Nhĩ Tân đến.
Bởi vì được điều từ xa đến, độ trung thành tuyệt đối không thể chê. Cho nên, Cẩm Tú muốn tiếp xúc với bọn hắn sẽ rất khó khăn. Điều này cũng khiến cho Tô Bình Nam không nắm chắc suy nghĩ của ông chủ Lư.
Không khó để phân tích sở thích và quan điểm của một người từ hành vi và chi tiết hàng ngày của người đó.
Một gia đình có sự dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, cộng với sự cẩn trọng của ông chủ Lư, thái độ của nữ hài có thể nói lên phần lớn suy nghĩ của ông chủ Lư đối với Cẩm Tú.
Không thể nhận dù chỉ là một món quà nhỏ, một chai rượu.
Không tiếp nhận hợp tác làm ăn, ngay cả lợi nhuận lớn như vậy cũng dứt khoát lắc đầu. Sắc mặt Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng.
Tuổi tác của ông chủ Mạnh không có khả năng làm đủ tám năm. Bất luận cân nhắc từ phương diện nào, ông chủ Lư cũng không thể thượng vị.
…
Lư Giai Phỉ thấp thỏm cả đêm, cuối cùng cũng chống chọi được cho đến khi tiệc rượu tàn, nữ hài lập tức trở về nhà.
Chào hỏi bảo mẫu và mẹ xong, nữ hài lên thẳng lầu hai. Thư phòng quả nhiên sáng đèn.
Ông chủ Lư vẫn giống như ngày thường. Cho dù lúc này không bận cũng sẽ ở thư phòng đọc một ít tài liệu tham khảo.
Nữ hài gõ cửa phòng.
“Phỉ Phỉ, có chuyện gì vậy?”
Nhìn cô con gái uống rượu đang đứng trước mặt, ánh mắt của ông chủ Lư có chút không vui. Hắn nhìn thời gian, biết con gái sẽ không quấy rầy mình vào giờ này, cho nên hắn vẫn hỏi một câu.
“Ngươi có nhớ ta đã từng nói với ngươi là nói bảy phần uống rượu ba phần. Ngươi rõ ràng đã vượt qua giới hạn này.”
Ông chủ Lư nhìn như nghiêm khắc, nhưng thật ra hắn không chỉ một lần cảm thấy tiếc nuối vì con gái của mình không muốn tham gia chính trị. Bất luận cái nhìn đại cục hay lực chấp hành công việc, con gái đều khiến hắn rất hài lòng.
“Tối nay ta đi quán bar ZT.”
Lư Giai Phỉ thành thật báo cáo nguyên nhân về muộn.
“Được rồi, người trẻ tuổi thì phải dũng cảm tiếp nhận sự vật mới. Ta cũng không phản đối nhưng ngươi phải biết hạn chế uống rượu.”
Ông chủ Lư mỉm cười nói: “Với tuổi tác của ngươi hẳn cũng nên có vòng quan hệ của mình, không cần cái gì cũng phải nói với ta.”
“Quán bar ZT là quán bar của Tô Bình Nam. Vừa lúc hắn cũng ở đó, ngay lần gặp đầu tiên đã nhận ra ta.”
Câu nói tiếp theo của nữ hài lập tức khiến cho ông chủ Lư phải cảnh giác.
Lư Ngọc Bảo buông văn kiện trong tay xuống, thái độ cũng nghiêm túc hơn: “Trước kia các ngươi từng gặp nhau chưa?"
"Chưa.”
Khả năng tường thuật của Lư Giai Phỉ rất tốt, tường thuật lại trình tự của buổi tối nay một lần từ góc độ của bên thứ ba, cuối cùng nói: “Ba, ta không biết vì sao hắn lại nhận ra ta, ta cũng không biết mình làm đúng hay sai nữa.”
Lư Ngọc Bảo không trả lời vấn đề của Lư Giai Phỉ. Hắn đang tự hỏi.
Gần đây, sự ủng hộ mạnh mẽ của ông chủ Mạnh cũng như lời nói và việc làm của nhân vật thực quyền bên dưới đã khiến ông chủ Lư cực kỳ kiêng kỵ Tô Bình Nam. Thậm chí, ngay cả ông chủ Hoàng phụ trách đấu giá năm đó đang ở Thịnh Kinh xa xôi cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
Cho nên, hắn đã xem tập đoàn Cẩm Tú ngang với vị trí của mình, không thể không cẩn thận.
Tối nay bộc lộ rất nhiều vấn đề.
Tô Bình Nam có thể nhận ra đứa con gái rất ít lộ diện của hắn, chứng tỏ đối phương đã bỏ không ít công sức điều tra hắn.
Sau này, hắn nhất định phải càng thêm cẩn thận.
Câu cuối cùng Tô Bình Nam nói với con gái hắn, tình hữu nghị là trên hết, ông chủ Lư cũng hiểu ý nghĩa của câu này, đơn giản là muốn kết thiện duyên.
Đối phương đã biểu đạt thành ý.
Nhưng con gái từ chối rượu, cũng như từ chối lời đề nghị hợp tác, như vậy người trẻ tuổi kiệt ngạo đó sẽ nghĩ như thế nào?
Suy bụng ta ra bụng người.
Ông chủ Lư cho rằng nếu mình là Tô Bình Nam, với biểu hiện của con gái hắn tối nay, Tô Bình Nam nhất định sẽ xem hắn như đối thủ.