Còn cách nào tốt hơn để thể hiện lập trường của ngươi bằng thái độ của những người xung quanh ngươi?
Tối thiểu ông chủ Lư cảm thấy điều này đại diện cho tám mươi phần trăm khả năng đó. Hiện tại hắn đang gặp hai vấn đề.
Tiếp nhận hoặc từ chối.
Về phần thẳng thắn đàm phán một lần? Nói con gái từ chối là do nguyên nhân giáo dục gia đình, còn hắn thì hết lòng phục vụ nhân dân, như vậy sẽ không sinh ra rắc rối gì chứ?
Cho dù đây là lời thật lòng nhưng đến một bước này, người đó sẽ không tin tưởng.
Tất cả mọi người đều là lão giang hồ. Không ai dám cam đoan, trừ phi có lợi ích chung làm chỗ đột phá. Nếu không, nói cái gì làm cái gì cũng chỉ tốn công vô ích.
Quan trường giống như giang hồ, cũng thân bất do kỷ.
“Ba, sao vậy?”
Lần đầu tiên Lư Giai Phỉ thấy ba mình im lặng như thế, nhịn không được thấp thỏm: “Có phải ta đã làm sai hay không?”
“Không.”
Ông chủ Lư lắc đầu: “Ngươi ra ngoài trước đi. Không có chuyện gì đâu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao ngươi cũng còn nhỏ.”
Lư Giai Phỉ cong miệng: “Tô Bình Nam có khác gì đâu, ngươi còn xem ta như con nít.”
Câu nói này tựa như tia chớp xẹt qua đầu ông chủ Lư.
Đúng vậy, Tô Bình Nam quá trẻ, thế mà hắn lại không nhịn được xem đối phương như người đồng lứa. Loại người như vậy làm đối thủ có đáng giá hay không?
“Phỉ Phỉ, chẳng phải ngươi nói thích lập nghiệp sao?”
Ông chủ Lư đốt một điếu thuốc. Dưới làn khói màu xanh nhạt, gương mặt của nam nhân có chút mơ hồ: “Cải cách mở ra nhiều năm như thế, chúng ta cần phải giải phóng tư tưởng. Cho nên, người trẻ tuổi không ngại to gan một chút. Ngươi có thể làm công việc kinh doanh đó, nhưng Tô Bình Nam nói hai mươi phần trăm là không thích hợp, cứ dựa theo điều kiện thị trường mà làm.”
Lư Giai Phỉ ngây người.
Ông chủ Lư nói tiếp: “Lập nghiệp nhất định phải nhớ kỹ một điều, bất cứ khi nào kiếm tiền cũng phải tuân theo quy luật thị trường.”
…
Cùng lúc đó.
Tô Bình Nam bấm điện thoại cho Văn Tiểu Địch: “Ta nhớ trước đó ngươi đã đề cập qua một lần, nói rằng phó chủ tịch Lưu Minh Duyệt đã thành lập một khu công nghiệp ở quê hương, từng tìm Cẩm Tú xin tài trợ?”
“Đúng vậy.”
Mặc dù bây giờ đã muộn nhưng mạch suy nghĩ của Văn Tiểu Địch vẫn rõ ràng: “Nhưng khu công nghiệp này hoạt động không tốt. Dù sao cơ sở công nghiệp ở Phong thành quá yếu kém, cho dù có chính sách cũng không thu hút được phượng hoàng vàng đến. Đến bây giờ, khu công nghiệp vẫn vô cùng hoang vu. Ngoại trừ xưởng chế biến quả óc chó biểu tượng của chúng ta, còn lại đều là xí nghiệp nhỏ.”
“Tìm thời gian hẹn ông chủ Lư giùm ta, nói cho hắn biết năm nay tập đoàn Cẩm Tú dự định mở rộng sản lượng nông sản, hy vọng nhận được sự ủng hộ của hắn.”
Dừng một chút, nam nhân nói tiếp: “Chúng ta sẽ lấy đất của khu công nghiệp đó.”
…
Tập đoàn Cẩm Tú muốn lấy một mảnh đất ở Phong thành, hơn nữa còn là khu công nghiệp hoang vu, đúng là đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Đối với người bình thường mà nói, điều này chẳng có tác dụng gì, cũng chẳng có hại. Nhưng trong mắt người hữu tâm, cách hiểu hoàn toàn khác.
Động tác của tập đoàn Cẩm Tú rất nhanh.
Phương diện tin tức của ông chủ Lư có vẻ bế tắc hơn địa đầu xà. Tin tức này là do hắn chú ý đến tập đoàn Cẩm Tú mới biết.
Ông chủ Lư không dám khẳng định mục đích của tập đoàn Cẩm Tú. Nhưng nếu ông chủ Lư có thành tích lớn trong kinh tế, bầu không khí trong phòng họp chính quyền sẽ rất vi diệu.
Ông chủ Lư im lặng không nói.
Người bên cạnh cũng câm như hến.
“Ông chủ, ta cũng không rõ tin tức này cho lắm.”
Thư ký Chu tự trách.
Ông chủ Lư khôi phục cảm xúc rất nhanh, mỉm cười lắc đầu: “Ngươi không phải người địa phương. Ngươi chỉ vừa mới điều đến đây, còn chưa quen thuộc với vòng tròn, điều này không thể trách ngươi được.”
Dừng một chút, nam nhân nói tiếp: “Gần đây Phỉ Phỉ muốn lập nghiệp, nhưng có một số thủ tục nó chưa được quen thuộc cho lắm, thành ra làm hơi chậm. Cho nên ngươi hãy giúp nàng xử lý một tay.”
…
“Lư Giai Phỉ thành lập một công ty kinh doanh? Thư ký Chu đi theo giúp đỡ?”
Tô Bình Nam nhận được tin tức khi đang ở sân bay. Hắn chuẩn bị bay đến Thịnh Kinh.
Văn Tiểu Địch phản ứng rất nhanh với những điều mà mình đặc biệt chú ý.
“Đúng vậy.”
Văn Tiểu Địch báo cáo rất kỹ càng trong điện thoại: “Đăng ký tài chính ba mươi ngàn, có hai pháp nhân, Lư Giai Phỉ không phải là pháp nhân đầu tiên.”
“Chuẩn bị một căn phòng ở cư xá đường Nam Sơn, nhưng nhớ kỹ một điều: hai mươi phần trăm, thấp hơn giá tiền này thì không cần bàn.”
Kinh doanh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Văn Tiểu Địch thấy tập đoàn cố ý nhường ra nhiều lợi nhuận như vậy. Nhưng nữ hài rất thông minh, cũng không hỏi nhiều mà lập tức đồng ý ngay.
“Làm việc mà cứ đắn đo, do dự. Nếu ông chủ Lư chỉ muốn ổn định ta, vậy thì chúng ta sẽ không tham gia trò chơi.”
Nam nhân cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, máy bay cất cánh.
…
Cùng một thời gian, đảo Formosa, núi Dương Minh, hội quán Thất Hải.
Phải nói rằng không có gì lạ khi hội quán tư nhân này luôn được giới thượng lưu đổ xô đến, trang trí vô cùng sang trọng, khung cảnh bên ngoài hội quán rất đẹp, từ đây có thể phóng tầm mắt bao quát toàn cảnh hòn đảo.
Chờ trong phòng, Chu Triều Tiên mặc một bộ vest màu xanh nhạt thẳng thớm, trông như đang khoan thai uống trà, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Đinh Tông Thụ đang chờ quyết định cuối cùng của hắn, ánh mắt không che giấu được sự hung ác.
Ánh mắt của Đinh Tông Thụ cũng không hề nhượng bộ chút nào.
Là một trong ba nguyên lão của Tam Liên Hội, hắn không e ngại Chu Triều Tiên đang nổi lên như một vị vua trong ngành công nghiệp cờ bạc gần đây, cho dù thế lực của tên gia hỏa này đang bành trướng rất nhanh.
Để chứng minh điều này, Đinh Tông Thụ thậm chí không chỉ một lần dùng từ nhà quê để hình dung Chu Triều Tiên.