Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1272 - Chương 1272. Lăng Phi

Chương 1272. Lăng Phi
Chương 1272. Lăng Phi

Bên ngoài hành lang, hai đội phân biệt rõ ràng. Trên trăm hán tử đang trợn mắt nhìn nhau.

Bọn hắn đều biết rất rõ đây là thời điểm quan trọng nhất của lão đại nhà mình. Ai có tư cách cạnh tranh ủy viên, người đó chẳng khác nào đứng ở thế bất bại.

Ở Formosa có một tục lệ rất kỳ lạ.

Đó chính là một khi ngươi được bầu làm ủy viên, chính quyền sẽ không quan tâm ngươi là da đen hay da trắng, chỉ có bốn chữ.

Chuyện cũ bỏ qua.

Không chỉ vậy, ủy viên còn được pháp luật bảo vệ. Bất kỳ ban ngành có liên quan nào đều không thể tiến hành điều tra.

Đối với loại người như Chu Triều Tiên và Đinh Tông Thụ, sức hấp dẫn có thể nói là trí mạng. Vì thế, tốn một ít tiền, chết một số người thì có nhằm nhò gì.

“Vào đi, ông chủ đang chờ các ngươi ở Ngự Thư phòng.”

Hội quán Thất Hải được xây dựng theo phong cách biệt viện hoàng gia Thịnh Kinh, tên của một số gian phòng bên trong nghe rất kêu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy.

Đặc khu trưởng Hậu nhìn gương mặt hung ác trên giang hồ của hai tên đại ca, ánh mắt có ý hài lòng.

Lần này hắn nhận được yêu cầu đặc biệt từ ông chủ lớn.

Hắn đã tham gia chính trị trên đảo Formosa trong nhiều năm, rất quen thuộc với đám người Chu Triều Tiên, Đinh Tông Thụ, biết thân phận ủy viên có sức hấp dẫn cỡ nào với bọn hắn và bọn hắn sẽ nỗ lực bao nhiêu.

“Đầu tiên ta muốn nói tại sao lại chọn các ngươi. Ý của ông chủ là trước tiên muốn nghe ý kiến của các ngươi một chút. Đều là người một nhà, cho nên mấy lời khách sáo đừng nên nói ở đây.”

Đặc khu trưởng Hậu đặt chiếc khăn trắng lau mồ hôi khi bơi lội sang một bên, quay sang nhìn Đinh Tông Thụ.

Để cho Đinh Tông Thụ nói trước chính là cho Chu Triều Tiên một sự chuẩn bị. Trong mắt đặc khu trưởng Hậu, giác quan của Chu Triều Tiên tốt hơn Đinh Tông Thụ.

Chiếc đồng hồ Patek Philippe hắn vừa mới nhận được chính là chứng minh tốt nhất. So với sự hào phóng của Chu Triều Tiên, Đinh Tông Thụ có vẻ không hiểu chuyện cho lắm.

“Chọn ta là bởi vì ta trung thành.”

Gương mặt của Đinh Tông Thụ không còn sự tàn bạo như khi đối mặt với Chu Triều Tiên, ngược lại còn có chút nịnh hót: “Ta yêu Formosa, ta yêu ngươi, ta yêu ông chủ.”

Chu Triều Tiên buồn nôn đến mức không nhịn được nhếch môi. Không chỉ hắn, ngay cả đặc khu trưởng Hậu cũng thế.

Cười khan vài tiếng, đặc khu trưởng Hậu nói: “Tông Thụ, ta cảm ơn ngươi đã có lòng.”

Lúc này, hắn quay sang nhìn Chu Triều Tiên: “Bây giờ ngươi nói đi, vì sao lại chọn ngươi?”

“Rất đơn giản.”

Chu Triều Tiên khôi phục lại sự lạnh lùng trước đó: “Chọn ta, ta sẽ thắng. Chọn hắn, hắn thất bại.”

Nam nhân chẳng thèm ngó đến Đinh Tông Thụ đang đứng ngồi không yên: “Hắn thua, chiếc ghế ủy viên khu Đông sẽ bị tổ chức khác giành được. Đây chính là tổn thất đối với toàn bộ cục diện của chúng ta.”

“Ngươi nói đúng, cái nhìn của ngươi nhất trí với ông chủ.”

Đặc khu trưởng hài lòng gật đầu: “Hơn nữa, mọi người cũng có khuynh hướng đề cử ngươi.”

Nghe xong, Chu Triều Tiên mỉm cười.

“Tông Thụ, lần này ngươi tốn bao nhiêu tiền?”

Đặc khu trưởng Hậu nhìn Đinh Tông Thụ đang ủ rũ cúi đầu.

“Mười lăm triệu.”

Đinh Tông Thụ trả lời.

“Triều Tiên, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”

“Sẽ không để cho đặc khu trưởng ngươi khó xử. Ta bổ sung hai chục triệu cho hắn luôn.”

Chu Triều Tiên gật đầu.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tông Thụ, lần sau ngươi sẽ trúng cử. Triều Tiên, mấy ngày nữa ngươi chuẩn bị cho ta một số tiền. Số lượng cụ thể ta sẽ báo ngươi sau.”

Đặc khu trưởng Hậu kết thúc cuộc nói chuyện.

Cửa Ngự Thư phòng khép lại, sắc mặt Đinh Tông Thụ trầm xuống: “Ta không phục. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi thắng được ta, cứ chờ xem.”

Chu Triều Tiên cười lạnh, móc cặp kính râm chậm rãi đeo lên: “Ta chờ ngươi.”

Điện thoại vang lên, nam nhân nhấn nút nghe.

“Ông chủ Chu, ta là Sa Vũ. Bảy người, nửa tiếng nữa sẽ đến Cao Hùng.”

“Rất tốt.”

Chu Triều Tiên nhìn theo bóng lưng của Đinh Tông Thụ, nói một câu hai nghĩa: “Có người không phục khó tránh khỏi một chơi một trận. Ngươi đến đúng lúc lắm.”

Thế nào là một đàn em tốt?

Có gan, trung thành, làm việc cẩn thận, có thể vì lão đại mà giải quyết những vấn đề khó khăn, làm những công việc bẩn thỉu.

Vậy thế nào là một lão đại?

Đủ uy, hào phóng, có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề.

Lăng Phi là một phóng viên, nữ phóng viên cho kênh tin tức của đài truyền hình lớn nhất trên đảo Formosa.

Nữ hài luôn để tóc ngắn nhìn rất trong sáng và dễ chịu, nhưng phong cách làm việc của nàng lại gọn gàng linh hoạt, những nhân viên lâu năm khó mà với tới. Quan trọng nhất là nữ hài có đạo đức nghề nghiệp mà ngành này cần có.

Đó chính là có can đảm nói thật.

Nàng nói bằng cả lương tâm, công chúng sẽ tự nhiên thấy điều đó. Hai bản tin liên tiếp vạch trần bê bối của các nhân vật lớn đã giúp nàng nổi tiếng phần nào.

Trong ngành này, danh tiếng lớn thực sự là một điều tốt, ít nhất một số thủ đoạn vô đạo đức sẽ không dễ dàng sử dụng trên người nàng.

Lăng Phi đến Cao Hùng là vì một vụ án gian lận thương mại liên quan đến người già. Mặc dù đã đưa ra phán quyết và công ty liên quan đã bồi thường một số tiền nhưng nàng biết rằng thủ phạm thực sự vẫn chưa nhận hình phạt xứng đáng.

Tính cách ghét ác như thù của Lăng Phi được bộc lộ rõ trong chuyện này. Bạn bè của nàng đã nhiều lần thuyết phục nàng đừng quá coi trọng mọi chuyện, nếu không nàng sẽ là người chịu thiệt.

Nữ hài rất tán thành điều này nhưng vẫn làm theo ý mình.

Hết chương 1272.
Bình Luận (0)
Comment