Trong ngày Tô Bình Nam hẹn Phác Thái Nhật, Quách Quang Diệu đã lên đường đến Quang Châu.
Lần này, Quách Quang Diệu mang không ít người đến Quang Châu. Trên đường đi, lông mày của hắn không hề giãn ra.
Lần này đến Quang Châu, mục đích của hắn chỉ có một, đó là một nữ nhân, cũng chính là thầy bói đã xem bói cho Hàn Cường Thực.
Oán.
Tên của nữ nhân này có cảm giác âm trầm.
Rất kỳ quái.
Cho dù tập đoàn Kim Môn đã dùng năng lượng của mình để điều tra kỹ càng về nữ thầy bói này cũng không điều tra được tên của nàng là gì và nàng bao nhiêu tuổi. Chỉ biết hai mắt của nàng bị mù, chỉ còn lại tròng trắng.
Tất cả tư liệu đều nói rằng nữ nhân đã được người ta gọi là Oán sư từ rất lâu trước đó. Hơn nữa, theo lời nàng nói, nàng có thể kết nối với âm phủ, lợi dụng năng lực quỷ hồn để dự báo họa phúc.
Tư liệu có chút mơ hồ. Đây là cảm giác đầu tiên của Quách Quang Diệu.
Oán sư là đại sư xem bói cho Hàn Cường Thực. Hơn nữa trong mười mấy năm qua, dường như vị đại sư này chưa đoán sai bao giờ.
Không chỉ vậy.
Nữ nhân này thành danh là nhờ nàng đã giúp cảnh sát tìm ra hung thủ thông qua nghi thức nhập hồn với độ chính xác cực kỳ cao. Hơn nữa, trước khi nàng xác định được hung thủ, tất cả mọi người bao gồm cả gia đình người bị hại đều không nghĩ rằng một thiếu nữ thanh xuân mười mấy tuổi lại là hung thủ giết người.
“Giám đốc Thôi.”
Lý Tư Thành cũng đi theo. Hắn đã xem hết tư liệu, thái độ cũng có chút kỳ quái.
“Chúng ta phải làm gì với loại người này?”
“Ngươi đang sợ?”
Quách Quang Diệu nhìn thấy sự e ngại ẩn tàng trong ánh mắt của đối phương. Không chỉ Lý Tử Thành, những người khác cũng có biểu hiện mất tự nhiên. Hiển nhiên, tất cả mọi người đã nghe tên tuổi của vị Oán sư này, chỉ có một người sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh, thậm chí mặt còn đơ ra, ánh mắt cũng không có bất kỳ dao động nào.
Quách Quang Diệu biết người này.
Một dân tị nạn đến từ đất nước hoa anh đào. Hắn làm việc rất gọn gàng, linh hoạt, tuyệt không dây dưa, cho nên hắn rất được Đinh Thanh coi trọng, thậm chí còn giao một hộp đêm cho đối phương quản lý.
Otomo Sanwa.
Ừm, là cái tên này. Quách Quang Diệu đã đọc tư liệu về hắn, từng đạt được vị trí đội trưởng cấp trung của băng đảng Sơn Vương thống trị vùng Quan Đông, từ đó có thể thấy năng lực của hắn.
Tuy nhiên, về sau hắn tham gia nội đấu trong băng đảng Sơn Vương, phải lưu vong đến xứ sở kim chi. Hắn có giao tình với Thạch Đông Sơ, từ đó hắn trở thành khách của Đinh Thanh.
Có một số người trời sinh là dân liều mạng.
Otomo Sanwa chính là người như vậy. Bởi vì không bao lâu sau, hắn chủ động tham gia mấy sự kiện tập đoàn Kim Môn khuếch trương.
Kết quả là hắn trổ hết tài năng.
“Ngươi cảm thấy phải làm gì?”
Quách Quang Diệu nhìn Otomo, Otomo không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Quy củ của đất nước hoa anh đào thậm chí còn sâm nghiêm hơn cả xứ sở kim chi. Ở Sơn Vương, địa vị như giám đốc Thôi không bao giờ chủ động nói chuyện với cấp dưới như vậy.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Otomo trả lời: “Giám đốc, ta không tin nàng không sợ chết.”
Trên gương mặt đơ của Otomo hiện lên sự hung ác: “Sợ chết, vậy thì cái gì cũng có thể làm.”
Câu nói này khiến bầu không khí trong xe khôi phục sự yên tĩnh.
Quách Quang Diệu hứng thú nhìn Otomo, nửa đùa nửa thật nói.
“Nghe nói ngươi vẫn không muốn gia nhập tập đoàn Kim Môn, chỉ dùng thân phận tổ trưởng Otomo để giúp đỡ. Tại sao? Muốn quay về à?”
Biểu hiện của Otomo kích động hẳn lên. Mặc dù trong xe rất nhỏ hẹp nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ: “Nếu giám đốc Thôi đồng ý giúp đỡ, Otomo nhất định sẽ hồi báo cho đại nhân rất nhiều lợi nhuận.”
“Cái đó nói sau.”
Quách Quang Diệu cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng trong lòng đã ghi nhớ. Hắn biết tính cách của lão đại. Nếu lão đại biết có một quân cờ lớn như Otomo, chưa hẳn không có ý định chen chân vào.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Đa số tinh lực của tập đoàn Cẩm Tú đều tập trung vào việc nuốt quả táo thơm ngon là xứ sở kim chi, không còn dư tinh lực và tài nguyên để mở một chiến trường mới.
Đường phải đi từng bước một.
Cơm phải ăn từng miếng một.
…
Oán sư.
Nữ nhân này lúc nào cũng mặc một chiếc áo dài rộng màu đen, che giấu bản thân vô cùng chặt chẽ. Trên gương mặt già nua còn có một số hoa văn quỷ dị mà người bình thường nhìn sẽ rất sợ hãi, cộng thêm hai mắt chỉ còn tròng trắng, mang đến cảm giác âm trầm không nói ra được.
Sợ hãi có đôi khi sẽ khiến con người ta mù quáng nghe theo.
Cho nên, nữ nhân rất nổi tiếng ở Quang Châu. Thanh danh có thể nói là vang dội trong đám quan lại quyền quý ở Seoul.
Nhưng những người đó nếu không phải bất đắc dĩ, bọn hắn tuyệt không đến mời Oán sư xem bói cầu phúc.
Không có gì khác, là vì quá trình hơi bị dọa người.
Mỗi lần thực hiện nghi lễ, Oán sư sẽ ở trong pháp đường do nàng xây dựng.
Không có cửa sổ, thậm chí không có thiết bị điện chiếu sáng, chỉ có mấy chục ngọn nến tản ra ánh sáng lờ mờ.
Nữ nhân sẽ quằn quại một cách kỳ lạ, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ tối nghĩa, cộng thêm tiếng trống quỷ dị, người bình thường làm sao mà chịu được cảnh tượng này.
Điều làm cho người ta sợ hãi nhất là công cụ mà nàng sử dụng nhìn cực kỳ giống hài nhi bị phơi khô, khiến cho không ít người lạnh gáy.