Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1563 - Chương 1563. Đã Đủ Chưa

Chương 1563. đã đủ chưa
Chương 1563. đã đủ chưa

Hôm nay là ngày Lý Hạo Xương hẹn Oán sư.

Hắn là giám đốc của một nhà xuất bản nhỏ, vì bận rộn công việc nên ít khi chăm sóc cha mẹ. Điều khiến hắn cảm thấy nuối tiếc chính là, cách đây không lâu, ba của hắn đột ngột qua đời vì bệnh xuất huyết não, để lại cho đứa con trai không ở bên cạnh phụng dưỡng tài sản và một mảnh đất không có giấy tờ.

Mảnh đất này thuộc quyền sở hữu mười mẫu đất ngoại thành Quang Châu. Nghe nói nơi này đã được nhà đầu tư coi trọng, giá trị không nhỏ.

Trong môi trường chung của cuộc khủng hoảng tài chính năm nay, việc kinh doanh trở nên khó khăn hơn.

Mảnh đất đó không thể nghi ngờ đã trở thành cọng rơm cứu mạng cho giám đốc Lý. Thế nhưng, hắn lật tung toàn bộ căn nhà, có thể nói là đào ba thước đất, nhưng vẫn không tìm được giấy tờ đất.

Cuối cùng, qua sự giới thiệu của người khác, hắn đã tìm đến Oán sư.

Có bệnh thì phải cầu y. Hắn muốn thông qua phương pháp thông linh tìm ra manh mối. Oán sư tiếng tăm lừng lẫy chính là người tốt nhất.

Nhưng gặp đối phương rất khó. Hắn phải bỏ ra một ngàn, cho dù vậy, hắn cũng phải chờ hơn mười ngày mới có được cơ hội ngày hôm nay.

Quan Lạc Âm.

Oán sư sống ở chân núi ngoại ô Quang Châu.

Nơi ở chiếm diện tích không nhỏ. Có thể thấy mấy năm nay nữ nhân này dựa vào năng lực siêu nhiên kiếm được không ít tiền. Bên trong phòng tiếp khách rộng lớn chỉ có một mình giám đốc Lý, có hơi vắng vẻ.

Giám đốc Lý cùng với vợ và con gái ngồi cùng một chỗ, thái độ cung kính chờ đối phương cho gọi. Người duy nhất tiếp bọn hắn là một đồ đệ mặc quần áo truyền thống màu xanh lá cây.

Sắc mặt con gái của giám đốc Lý tái nhợt, cảm thấy sợ đồ đệ mặc trang phục màu xanh kia, yên lặng núp sau lưng ba của mình, không dám thở mạnh.

“Ba giọt máu.”

Đồ đệ đưa cho giám đốc Lý một con dao găm hơi cũ và một chiếc bình bằng đồng, vết đỏ sẫm trên con dao găm khiến nam nhân không tự chủ được nuốt nước bọt.

“Có cần phải như vậy không?”

Giám đốc Lý lắp bắp hỏi lại.

“Máu của ngươi dùng để câu thông với âm phủ. Oán sư cần.”

Đồ đệ thúc giục: “Thời gian của sư phụ không có nhiều. Vừa rồi lão nhân gia truyền tin nói hôm nay không được tốt, ngươi phải nhanh một chút.”

“Vâng.”

Giám đốc Lý cắn răng nói. Không khí nơi này âm trầm kinh khủng, hắn không có dũng khí từ chối. Trong lúc hắn định giơ con dao lên, một tiếng thắng xe chói tai khiến hắn phải dừng động tác lại.

Mọi người đang chờ trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kinh ngạc. Bọn hắn chờ ở đây đã lâu, tất cả khách đến đều vô cùng cung kính. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có người gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Ba chiếc xe màu đen, đều có bảng số xe của vùng Busan.

Cửa xe mở ra, từng hán tử mặc vest màu đen nối đuôi nhau bước xuống, chỉnh tề xếp thành hai hàng. Một nam nhân mặc vest màu trắng còn rất trẻ bước xuống chính giữa, thái độ lạnh lùng.

Tốc độ của những người này rất nhanh.

Cánh cửa được gõ, đồ đệ tiếp khách ra hiệu cho giám đốc Lý lấy máu nhanh lên, sau đó mới từ từ bước ra mở cửa.

“Các ngươi có chuyện gì vậy?”

Đồ đệ không vì khí thế hùng hổ của đối phương mà bối rối. Mấy năm qua, hắn đi theo sư phụ gặp không ít đại nhân vật.

“Ta có chuyện cần nhờ Oán sư hỗ trợ.”

Giọng điệu của Quách Quang Diệu rất khách sáo. Hắn lên tiếng chào đồ đệ mặc áo xanh: “Cần phải trả bao nhiêu tiền hương hỏa, ngươi cứ ra giá.”

Điều khiến cho Quách Quang Diệu cảm thấy ngoài ý muốn chính là đồ đệ Oán sư lại lắc đầu từ chối thỉnh cầu của hắn.

“Một tuần sư phụ chỉ gặp ba người hữu duyên. Hắn là người cuối cùng. Nếu ngươi có việc cần, ta có thể giúp các ngươi hẹn trước.”

Đồ đệ chỉ vào giám đốc Lý vẫn còn cầm con dao đứng đằng sau, giọng điệu lạnh lùng.

Quách Quang Diệu nhếch miệng với gã đồ đệ ra vẻ cao thâm: “Tại sao ngươi biết ta không có duyên?”

Dứt lời, nam nhân vỗ tay phát ra tiếng, lập tức có người cầm một chiếc vali đặt trước mặt đối phương.

Mở ra.

Bên trong là những xấp tiền mặt khiến cho hô hấp của giám đốc Lý trở nên nặng nề.

Đối phương vẫn lắc đầu như cũ.

Quách Quang Diệu mỉm cười, gật đầu với cấp dưới.

Rất nhanh, một cái vali khác được mở ra trước mặt đối phương.

“Lần này thì sao?”

Giọng điệu của Quách Quang Diệu có hơi lạnh lại. Nếu không phải lão đại nói không được giết tên Oán sư chết tiệt này, còn phải dựa vào nàng để lừa Hàn Cường Thực, hắn cần chi phải khách sáo như vậy.

Ánh mắt đồ đệ cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn lắc đầu: “Mỗi tuần chỉ có ba người. Hơn nữa sư phụ có nói hôm nay rất xấu. Nàng không gặp người khác.”

“Gấp đôi.”

Quách Quang Diệu lên tiếng, lập tức có người mang thêm hai cái vali đặt trước mặt đối phương.

Giám đốc Lý và vợ con của hắn đã sớm ngây người.

Đoàn người này hào phóng đến mức hù chết người khác.

Bọn hắn nhìn thấy rõ ràng mệnh giá lớn nhất trong vali là năm mươi ngàn. Nói như vậy, số tiền này cộng lại rất có thể vượt qua tám mươi triệu.

Đồ đệ vẫn lắc đầu nhưng động tác của hắn so với lúc ban đầu đã có chút khó khăn hơn.

“Nếu tăng thêm thì sao?”

Mặt Quách Quang Diệu lạnh xuống. Dưới ánh mắt của hắn, Otomo Sanwa sải bước đến trước mặt đối phương, rút vũ khí bên hông ra.

Mọi người đều nhìn chăm chú. Khẩu súng ngắn màu đen tản ra ánh sáng yếu ớt.

“Thế đã đủ chưa?”

Quách Quang Diệu lần thứ ba lên tiếng.

Trên thế giới này có một số người không có chân tài thực học nhưng lại có một cảm giác ưu việt không thể hiểu thấu. Đồ đệ của Oán sư Trịnh Chuẩn Tú chính là người như vậy.

Bởi vì thường xuyên được gặp những quan lại quyền quý nên hắn có cảm giác tự tin một cách kỳ quái.

Hết chương 1563.
Bình Luận (0)
Comment