Ngay từ lúc đầu hắn đã nhận ra lai lịch của Quách Quang Diệu không nhỏ nhưng hắn cũng không e ngại.
Khi từng chiếc vali được đặt trước mặt hắn, hắn thậm chí còn có một khoái cảm vặn vẹo.
Có tiền?
Có tiền nhưng Oán sư không gặp đấy, ngươi có thể làm gì? Nhưng khi Otomo Sanwa ném vũ khí trước mặt hắn, hắn rốt cuộc không kìm chế được.
Cho dù là vậy, Trịnh Chuẩn Tú vẫn mặt lạnh nói một câu: “Ta có thể thông báo giúp ngươi nhưng ta không dám hứa chắc Oán sư sẽ đồng ý.”
“Được.”
Quách Quang Diệu cười lạnh: “Vậy ta sẽ để cho nàng chân chính tiếp nhận món quà của ta.”
Ánh mắt nam nhân nhìn chăm chú vào khẩu súng màu đen, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
“Người trẻ tuổi, Oán sư có thể thông quỷ thần. Ngươi làm loạn ở đây, tương lai sẽ có tai họa giáng xuống đầu ngươi.”
Giọng điệu của Trịnh Chuẩn Tú vẫn lạnh lùng như cũ.
Bốp.
Đây là câu trả lời của Quách Quang Diệu, một cái tát vang dội.
“Mẹ kiếp!”
Sắc mặt nam nhân trở nên dữ tợn: “Giả thần giả quỷ. Nếu ta có bất kỳ vấn đề gì, các ngươi cũng sẽ chết trước ta.”
Nhìn Trịnh Chuẩn Tú lảo đảo đi vào trong, Quách Quang Diệu không chút kiêng kỵ phá lên cười. Hắn chẳng kính quỷ thần nào cả, hắn chỉ phục một người.
Tô Bình Nam.
…
Mười phút sau.
Quách Quang Diệu rốt cuộc cũng gặp được vị thần bói cực kỳ thần bí trong lời đồn.
“Ngươi là nanh vuốt của ma quỷ. Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nữ nhân khàn giọng lên tiếng.
Oán sư ngồi trong căn phòng vẽ đầy phù văn kỳ quái. Bởi vì căn phòng không có cửa sổ, cho dù là ban ngày vẫn phải đốt mấy chục cây nến lớn to bằng cánh tay trẻ em.
Nữ nhân thấy Quách Quang Diệu bước vào, vẫn không ngẩng đầu, chỉ trợn trắng ánh mắt không tròng nhìn hắn.
Ánh mắt khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
“Giả thần giả quỷ.”
Nhìn nữ nhân vuốt ve một thứ giống như thi thể của trẻ con, cho dù Quách Quang Diệu gan to bằng trời cũng không nhịn được mà lạnh sống lưng, lẩm bẩm một câu.
Bản thân hắn là một người tính tình cực kỳ hung tàn, có thể nhịn được đến bây giờ đã nể mặt đối phương lắm rồi.
“Ra giá đi, ta cần ngươi giúp một chuyện.”
Quách Quang Diệu chẳng muốn ở lâu trong căn phòng không có ánh sáng này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi đi đi.”
Nữ nhân hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi đang đi trên một con đường không có lối về, tương lai sẽ chết rất thê thảm. Bây giờ, ngươi hãy bỏ tất cả mà đi về phía Bắc, đời này ngươi có thể an hưởng niềm vui gia đình.”
Dưới ánh nến u ám, cặp mắt chỉ còn tròng trắng của Oán sư nhìn chăm chú Quách Quang Diệu.
“Ngươi đến gặp ta, ta tặng ngươi câu nói này là đủ. Tiền để lại, ngươi đi đi.”
“Ta cảm thấy chúng ta nên đổi phương thức nói chuyện.”
Quách Quang Diệu bị thái độ của đối phương kích phát sự hung ác, hắn móc khẩu súng bên hông, chỉ thẳng vào nữ nhân: “Ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi nói, ta có thể không nổ súng.”
Giọng điệu nam nhân tràn đầy châm chọc: “Ta chỉ tin vào một câu mà lão đại đã nói với ta, thần quỷ cũng phải sợ ác nhân.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Giọng điệu của Trịnh Chuẩn Tú đi cùng với Quách Quang Diệu vào phòng không ngừng run rẩy: “Tại sao ngươi lại dám cư xử như vậy với đại sư? Ngươi nhất định sẽ bị báo ứng…”
“Ngươi nhất định sẽ bị báo ứng…”
Giọng điệu run rẩy giống như lời nguyền rủa bên trong căn phòng u ám.
Oán sư vẫn không lên tiếng.
Quách Quang Diệu không vội, chậm rãi bước đến trước mặt đối phương, chỉ thẳng họng súng vào vầng trán đầy những hoa văn quỷ dị của nàng: “Ta ra giá cho ngươi. Năm trăm triệu đổi lấy mạng của ngươi. Ngươi hãy dùng những con chip này để giúp ta làm một chuyện.”
“Ngươi không dám bắn đâu.”
Oán sư chậm rãi ngẩng đầu dưới ánh nến mờ tối, lộ ra gương mặt rất ít khi bị người khác nhìn thấy.
Tang thương, quỷ dị.
Nữ nhân nhấn mạnh: “Thần linh hộ thân của ta nói cho ta biết, ngươi sẽ không bắn.”
Quách Quang Diệu nhe răng cười.
Pằng!
Một giây sau, họng súng phun ra ngọn lửa.
…
Hàn Trí Tú sợ ngây người.
Sau khi nàng rời địa điểm quay quảng cáo thứ hai, dàn săn ảnh dày đặc đã bủa vây lấy nữ hài ở một góc phố.
Không chỉ các tay săn ảnh mà rất nhiều fan cứng không biết có được tin tức từ chỗ nào đều giơ cao ảnh của nàng, cao giọng gọi tên nàng.
“Không thể trả lời.”
Nữ hài chỉ nói một câu.
Mặc dù có người đại diện Xa Diên Khánh bảo vệ, nhưng micro của các phóng viên gần như nhét đầy miệng nàng, các câu hỏi trở nên hóc búa hơn những lần trước.
Nhưng tất cả các chủ đề đều không thể tách rời khỏi bạn trai tin đồn của nàng là ai, nàng bắt đầu mối quan hệ này từ khi nào.
Vất vả lắm mới lên được xe, điều khiến cho Xa Diên Khánh cảm thấy tức giận là vẻ mặt đắc ý của Hàn Trí Tú.
“Trời ơi!”
Hàn Trí Tú thở phì phò: “Ngươi thấy ta nổi tiếng đến cỡ nào không? Đám người đó thật điên cuồng.”
“Đại tiểu thư của ta, ngươi muốn chọc chết ta sao?”
Xa Diên Khánh nhịn cảm giác muốn bóp chết Hàn Trí Tú xuống: “Giám đốc đã liên lạc với phóng viên Ngô của báo D, nhưng đối phương không muốn thừa nhận là do góc độ.”
“Còn nữa.”
Nhìn Hàn Trí Tú khinh thường, Xa Diên Khánh lắc lắc gương mặt trắng nõn của đối phương.
“Đồng thời ta cũng muốn chúc mừng ngươi, Thiên Nữ đã quyết định hoãn buổi thử vai cho bộ phim đó của ngươi rồi.”
Nữ nhân giang tay: “Ta đoán chừng bọn hắn đang chờ phản ứng của fan hâm mộ của ngươi, xem ảnh hưởng cụ thể của vụ scandal này như thế nào.”
“Đúng là tên gia hỏa dối trá.”
Nữ hài gãi tóc: “Vì một tin tức không xác định mà đối xử với ta như vậy khiến ta rất tức giận, cũng may là ta vẫn có ấn tượng tốt với vị đạo diễn kia.”