“Nha đầu chết tiệt, kế hoạch quan hệ công chúng đã được công bố.”
Xa Diên Khánh thở dài: “Ta đã làm một cuộc khảo sát ngẫu nhiên năm trăm fan hâm mộ, vụ bê bối của ngươi đã để lại cho bọn hắn ấn tượng rất lớn. Hiện tại, ý của giám đốc, tốt nhất là tìm nam nhân đó.”
“Tìm hắn làm gì?”
Hàn Trí Tú nghi hoặc hỏi.
“Lấy giả thay thật.”
Xa Diên Khánh thấp giọng nói: “Chúng ta hãy chụp một số hình ảnh cùng cảnh, sau đó chúng ta có thể sử dụng vấn đề góc độ để giải quyết triệt để vấn đề này!”
“Nhưng làm sao có thể tìm được hắn?”
Hàn Trí Tú bừng tỉnh, gật đầu nói: “Ta nhất định phải bồi thường phí vất vả cho hắn nữa.”
“Chúng ta đã sắp xếp một vài tổ thám tử, tin rằng sẽ có kết quả sớm.”
Lúc này, Xa Diên Khánh không biết hành động của mình sẽ xúc phạm đến nhân vật nào, nàng vẫn tự hào nói: “Xa Diên Khánh ta nhất định sẽ giúp Hàn Trí Tú giải quyết tất cả vấn đề.”
…
Oán sư không chết.
Quách Quang Diệu bắn một phát xuyên qua lưng của nữ nhân, máu chảy đầm đìa. Trịnh Chuẩn Tú ở bên cạnh kinh hô, nhưng biểu hiện của nữ nhân trầm ổn hơn nhiều.
Nam nhân nheo mắt nhìn nữ nhân đang dùng hai tròng trắng nhìn mình, giọng điệu có chút hiếu kỳ: “Ngươi có thể thấy được ta? Rốt cuộc ngươi có bị mù hay không vậy?”
“Ngươi tổn thương ta, ngươi sẽ bị vận rủi quấn thân, dẫn đến tử vong.”
Giọng điệu Oán sư mang theo sự oán độc.
Nữ nhân có thể phát triển sự nghiệp của mình lớn đến như vậy, nàng đích thật có bản lĩnh. Tối thiểu phương diện chịu đựng đau đớn khiến cho Quách Quang Diệu phải khâm phục.
Quách Quang Diệu cho rằng nữ nhân có bản lĩnh thần bí hay không thì chưa biết, nhưng khí độ là có thật.
“Mạng của ta cứng lắm, ông trời không thu được ta đâu.”
Nam nhân tiếp tục chỉ súng vào đầu Oán sư: “Ngươi tính đi, xem ta có nổ phát súng này vào đầu của ngươi không?”
Gương mặt của Oán sư rốt cuộc cũng hiện lên sự kinh hoảng. Nàng nhìn nam nhân không hề run tay. Quả thật, đối phương thật sự sẽ giết nàng.
Rầm!
Cửa phòng bị đẩy ra thật mạnh. Đám người Lý Tử Thành vọt vào, sắc mặt căng thẳng.
Người không kính sợ quỷ thần đích thật rất ít.
Bọn hắn đã nghe không ít chuyện về Oán sư, tất nhiên bọn hắn cũng có sự kiêng kỵ đối với người này.
Sau khi nghe tiếng súng vang lên, bọn hắn làm sao mà không giật mình.
Otomo Sanwa ở trong đám người.
Khi hắn nhìn thấy mặt kiêu hùng của Quách Quang Diệu, dùng súng chỉ vào đầu nữ nhân đáng sợ kia, lần đầu tiên hắn sinh ra suy nghĩ muốn quy thuận tập đoàn Kim Môn.
Hắn là kẻ có lòng dạ độc ác. Hắn cho rằng đàn ông thì sợ gì quỷ thần. Tài phú chỉ có thể dựa vào khẩu súng trong tay mà thôi.
Oán sư rốt cuộc thở dài.
Đám người đột nhiên xông vào khiến cho nàng hiểu ra một chuyện, bọn hắn đều là loại người hung hãn. Không một ai coi sinh mệnh ra gì.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”
Nữ nhân nhận sai.
Quách Quang Diệu ngửa mặt lên trời cười to, khoát tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra, còn mình thì ngồi xếp bằng nói ra một cái tên: “Hàn Cường Thực.”
Oán sư hiểu.
Thì ra trong lúc vô tình nàng đã bị cuốn vào một cuộc tranh đấu gió tanh mưa máu.
Cuộc đấu đá giữa các đại thủ lĩnh.
…
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cụ thể Quách Quang Diệu đã nói những gì với Oán sư, không ai biết. Nam nhân rời đi rất nhanh nhưng đám người Lý Tử Thành thì ở lại.
Không phải hắn có suy nghĩ gì, mà là hắn ghi nhớ một lời hứa.
Hàn Tại Huân chết không nhắm mắt.
Lý Tử Thành đã từng là cảnh sát, hắn kiên trì với chính nghĩa hơn những lãnh đạo cấp cao khác của tập đoàn Kim môn. Cho nên, hắn hứa sẽ giúp đối phương hoàn thành tâm nguyện.
Băng ghi hình được giấu trong xe của Hàn Tại Huân đã lọt vào tay của Lý Tử Thành.
Mặc dù mấy năm tranh đấu trong bóng tối, mạnh được yếu thua và giết chóc đã khiến cho Lý Tử Thành tâm vững như sắt, nhưng hắn vẫn khiếp đảm trước những gì mà những đứa bé kia phải gánh chịu.
Hắn có thể tiếp nhận sự chém giết trần trụi nhưng hắn không thể nào chấp nhận sự xúc phạm đến kẻ yếu như vậy. Nếu như nói ban đầu hắn chỉ muốn giúp Hàn Tại Huân hoàn thành tâm nguyện, vậy thì bây giờ hắn lại muốn mang lại một sự công bằng cho những đứa bé kia.
Nếu đã lựa chọn bóng tối, hắn quyết định sẽ dựa theo cách của mình mà làm.
Khi ngươi bị toàn bộ thế giới này vứt bỏ, chán ghét, thậm chí ức hiếp, ngươi sẽ làm như thế nào?
Đối với một người có học thức, có thể hình tốt, hắn sẽ có nhiều sự lựa chọn.
Hoặc sẽ phản kháng, hoặc thông đồng làm bậy, hoặc nhẫn nhục chịu đựng mà sống.
Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất bọn hắn còn có quyền lựa chọn.
Tuy nhiên, những thiếu niên bị bắt nạt tại trường dành cho người khuyết tật Nhân Ái chỉ có một lựa chọn.
Chịu đựng.
Đặc biệt là sau khi trải qua phiên tòa ác mộng, tất cả những đứa trẻ đều mất hy vọng và niềm tin vào mọi thứ. Bọn hắn chỉ kéo dài hơi tàn để sống.
…
Chạng vạng tối, trời Quang Châu bắt đầu mưa phùn.
Kim Nghiên Đấu đi trong mưa mà không bung dù, cũng không muốn về nhà. Nước mưa nhỏ giọt từ mái tóc bẩn của nàng, chẳng mấy chốc bộ quần áo của nàng đã ướt sũng.
Gió lạnh thổi đến, nữ hài nhịn không được rùng mình một cái.
Mặc dù về nhà sẽ không gặp mưa nhưng nó càng thêm rét lạnh hơn đi ngoài đường. Từ khi mẹ của nàng nhận tiền của người ta ra làm nhân chứng cho kẻ xấu trước tòa, nàng đã không còn nhà.
Có một chiếc xe buýt bị bỏ hoang ở bãi rác trước mặt.
Không biết từ lúc nào, đây đã trở thành nơi trú ngụ duy nhất của mấy đứa trẻ đồng cảnh ngộ. Dù ở đây có mùi hôi thối, nhiều chỗ bẩn thỉu đến không cách nào đứng được, nhưng nó lại là thiên đường.
Vì chỉ có ở đây mới không có ai tùy ý ngược đãi, đánh đập, bắt bọn hắn phải ăn cơm trong nhà xí như chó.
Cũng không có ai dội nước sôi làm bỏng làn da của bọn hắn, càng không có ai dùng gậy đánh gãy xương cốt của bọn hắn.