Vòng qua mấy túi rác bốc mùi, nữ hài rón rén đến trước xe buýt, nhẹ nhàng mở cửa.
Quả nhiên.
Hai nữ hài, một nam hài im lặng ngồi bên trong.
Mưa phùn mù mịt không ảnh hưởng đến ánh trăng sáng. Dưới ánh trăng bàng bạc, khuôn mặt của tất cả những đứa trẻ đều tái nhợt, nhất là Toàn Dân Tú, khóe mắt và khóe miệng lưu lại vết máu khiến hắn giống như ác quỷ.
“Ngươi lại bị đánh?”
Kim Nghiên Đấu ra dấu hỏi. Nàng được xem là người khỏe mạnh nhất trong bốn người, cũng là người thông thấu tình người nhất.
“Đúng vậy.”
Toàn Dân Tú cũng ra ký hiệu trả lời: “Hôm nay ác ma kia lại đến trường học. Hắn định làm chuyện buồn nôn kia với ta. Ta phản kháng nên mới bị hắn đánh.”
“Chờ chúng ta lớn lên thì mọi chuyện sẽ ổn.”
Đây là an ủi duy nhất là Kim Nghiên Đấu có thể đưa ra.
“Ta không chờ được đến khi trưởng thành.”
Toàn Dân Tú khó khăn đứng dậy, dùng ngón tay ra ký hiệu: “Những người như chúng ta sẽ chết. Vì sao chúng ta không tự sát mà lại phải sống một cuộc đời bi thảm như thế?”
Cảm xúc của đứa bé trở nên kích động: “Chẳng lẽ ngay cả dũng khí tự sát chúng ta cũng không có sao?”
Hai nữ hài nhìn nhau, không hẹn mà có cùng suy nghĩ tán đồng. Có thể thấy được cuộc sống của các nàng khó khăn đến cỡ nào.
“Này.”
Đột nhiên một âm thanh thật lớn truyền vào khiến mấy nữ hài run lẩy bẩy. Trong mưa, một giọng nói thô lỗ truyền vào tai của các nàng.
“Mẹ kiếp.”
“Mấy con chó con các ngươi trốn ở cái nơi hôi hám này làm gì? Đôi giày Versace mới mua của ta…”
Kim Nghiên Đấu lá gan lớn nhất lặng lẽ nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong màn mưa phùn mờ mịt, bốn năm hán tử cường tráng đứng thẳng dưới mưa, người dẫn đầu không ngừng đưa chân giũ sạch vết bẩn trên giày.
Ánh mắt của nữ hài rất tốt. Nàng thậm chí có thể nhìn thấy trên cổ của một người trong đó có hình xăm màu đen. Hiển nhiên những người này là những kẻ xấu còn đáng sợ hơn.
…
Lý Tử Thành dẫn người ở lại Quang Châu, hơn nữa đưa ra lý do còn mơ hồ không rõ.
Điều này khiến cho Tô Bình Nam lập tức cảnh giác.
Mặc dù nam nhân cuồng vọng nhưng mức độ làm việc cẩn thận đến mức người bình thường không thể so sánh. Hắn vẫn khá yên tâm về Lý Tử Thành. Tuy nhiên, bây giờ hắn đang chơi một ván cờ lớn. Hắn tuyệt không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Suy nghĩ một chút, Tô Bình Nam đi gặp Đinh Thanh.
“Tử Thành đang ở Quang Châu, ngươi đi hỗ trợ đi.”
Hắn không nói rõ cụ thể là chuyện gì, cũng không ra lệnh cho Quách Quang Diệu hay lãnh đạo cao cấp nào ở Kim Môn đi làm, ngược lại gọi Đinh Thanh, người anh em có thể nói là vào sinh ra tử của Lý Tử Thành. Vì thế có thể thấy được bản lĩnh làm việc của nam nhân càng lúc càng khéo léo.
Trước khi Đinh Thanh rời đi, Tô Bình Nam chỉ thản nhiên nói một câu: “Công đạo nằm ở lòng người. Tử Thành người này cái gì cũng tốt, nhưng có đôi khi quá cứng nhắc, làm không đủ ác.”
Gương mặt Đinh Thanh căng thẳng, khom người lui ra.
Cuối cùng, Lý Tử Thành cũng tìm được mấy đứa nhỏ đang run lẩy bẩy như chim cút trên chiếc xe bus bị bỏ hoang.
Hắn nhìn những gương mặt tràn ngập sợ hãi, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Kim Nghiên Đấu, ta biết ngươi có thể nghe thấy. Ngươi hãy phiên dịch lại cho bọn hắn đi. Ta đến để giúp các ngươi.”
Nhìn Kim Nghiên Đấu run rẩy ra ký hiệu cho những người còn lại, ánh mắt những thiếu niên chỉ toàn là sự hoài nghi.
Không phải là không có ai giúp bọn hắn. Nhưng kết quả thì sao?
Thầy Khương đã chết. Bọn hắn cõng thầy đến bệnh viện, nửa đường không có ai giúp đỡ nên thầy đã chết, khiến cho mọi người cảm thấy đắng chát.
Huống chi, những người khác nhìn bọn hắn giống như nhìn quái vật chuyên mang đến vận rủi cho người khác.
“Chúng ta không có chứng cứ, không ai tin chúng ta.”
Kim Nghiên Đấu quan sát Lý Tử Thành một hồi lâu, rốt cuộc đánh bạo trả lời. Chỉ là nàng đã lâu không nói, khiến cho giọng điệu của nàng khi nói rất quái lạ.
Lý Tử Thành cố gắng một lúc mới hiểu rõ nữ hài này đang nói gì. Hắn lắc đầu: “Yên tâm đi, chứng cứ nằm trong tay của ta. Ta sẽ giúp các ngươi lấy lại công bằng.”
Lý Tử Thành cho rằng muốn được những thiếu niên này tin tưởng phải cần thời gian. Hắn đưa ra ý kiến của mình với những thiếu niên đang đứng run trong gió lạnh.
“Ta mời các ngươi ăn tối được không?”
Lý Tử Thành biết những đứa trẻ này có lẽ đã lâu rồi chưa được ăn ngon. Món ăn là biện pháp tốt nhất để kéo gần quan hệ giữa đôi bên.
Bảy tám hán tử lưng hùm vai gấu, thậm chí còn có hình xăm đang chăm chú nhìn mình, những đứa trẻ kia làm sao mà không dám đồng ý.
Mưa bắt đầu lớn hơn.
Hai chiếc xe đậu dưới trời mưa. Dưới ánh đèn hắt ra, lớp sơn bóng loáng như đàn piano của chiếc xe đã nói cho những thiếu niên này biết nó đắt cỡ nào.
Vì vậy, trước khi lên xe, Kim Nghiên Đấu lắc đầu nguầy nguậy, trong khi những đứa trẻ khác gần như cong lưng chín mươi độ.
Nhưng bất luận mọi người nói như thế nào, bọn hắn vẫn không lên xe.
Lý Tử Thành đã phải trao đổi rất lâu mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Bọn hắn cảm thấy không xứng.
Bọn hắn sợ quần áo vừa bẩn vừa ướt của mình sẽ làm bẩn đồ bên trong, khiến đối phương tức giận.
Lý Tử Thành im lặng không nói.
Từ điểm này mà nói, những thiếu niên này đã bị xã hội đè sập hoàn toàn. Bọn hắn thậm chí tự ti đến mức không cách nào giao tiếp bình thường với người khác.
Nói hết lời, thậm chí Lý Tử Thành còn ép buộc, mấy người Kim Nghiên Đấu mới run run bước lên xe. Nữ hài tên Trần Lưu Ly còn cởi chiếc áo sạch sẽ nhất của mình cúi người lau sạch nước đọng trên xe.
Sau đó, nàng còn thận trọng nhìn mấy hán tử: “Làm phiền mọi người rồi, ta xin lỗi.”