“Mùi vị không tệ.”
Sau khi nghe những lời gây sốc của nam nhân, Hàn Thi Hiền nãy giờ vẫn không động đến bất kỳ món ăn nào đột nhiên cầm thìa lên, không có vẻ tao nhã thường ngày, xúc một thìa trứng cá muối hảo hạng cho vào miệng.
Hương vị thơm ngon lạ thường nở rộ trên đầu lưỡi khiến Hàn Thi Hiền không khỏi lên tiếng tán dương. Sau khi chậm rãi nhấm nháp món trứng cá muối xong, nữ nhân bưng ly rượu lên, đủ hào sảng uống một hơi cạn sạch.
“Romanee-Conti năm 1960, loại rượu dành riêng cho các tỷ phú.”
Đặt ly rượu xuống, lần này nữ nhân đánh giá rất thành thật: “Ta cảm thấy cũng chỉ như vậy nhưng rất có cảm giác.”
Tô Bình Nam đặt đũa xuống, cứ như vậy yên lặng nhìn đối phương. Mãi cho đến khi đối phương hài lòng dừng động tác, hắn mới mở miệng hỏi: “Đã có quyết định chưa?”
Kinh nghiệm giang hồ của nam nhân rất phong phú.
Một nữ nhân ưu nhã đột nhiên thất thố như vậy, đơn giản là nàng đã đưa ra quyết định khiến cho nàng quên hết tất cả.
“Đúng vậy.”
Hàn Thi Hiền nháy mắt một cái với nam nhân cường thế trước mặt: “Ta sẽ không làm việc cho ngươi, mãi mãi sẽ không.”
Dưới sự hoạt bát của nàng là giọng điệu chắc chắn.
“Lý do?”
Tô Bình Nam cũng không cảm thấy kỳ quái với sự lựa chọn của nữ nhân.
Cảnh tượng vừa rồi đã giúp hắn có phán đoán. Một cấp dưới không bao giờ có hành vi phóng túng như vậy trước mặt cấp trên của mình.
“Ngươi và tư bản mà ngươi khống chế là một con kền kền hung tàn, lòng tham không đáy.”
Giọng điệu của Hàn Thi Hiền không còn khách sáo: “Bất luận ngươi đại diện cho phe nào, bây giờ ngươi chính là một kẻ cướp đoạt quốc gia của ta, là một kẻ xâm lược.”
Nữ nhân chậm rãi lắc đầu: “Cũng không thể vì tiền mà từ bỏ mọi thứ, phải kiên định một chút. Cho nên, ta từ chối phục vụ cho ngươi.”
“Ngươi không thay đổi được gì, đáng giá không?”
Tô Bình Nam cũng không thuyết phục, chỉ sâu kín hỏi một câu.
“Đáng giá.”
Nữ nhân trả lời: “Năm đó, ta từ chối làm việc cho cố vấn của mình ở Phố Wall, bởi vì ta cảm thấy có thể sử dụng tài năng của mình để làm điều gì đó cho đất nước đã nuôi dạy ta.”
Tô Bình Nam cau mày, nâng ly: “Rất nhiều người có tài hoa nhưng cơ hội không phải người nào cũng có. Bằng không, sẽ, không có cái gọi là không được trân trọng. Ngươi đã bỏ qua ba cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình.”
“Còn có sinh mệnh.”
Cảm xúc của nữ nhân trở nên sa sút: “Ta đã đoán được kế hoạch của ngươi. Có lẽ, ngày mai sẽ có chuyện ngoài ý muốn rơi xuống đầu ta, nhưng ta không hối hận. Ta rất yên tâm.”
“Bởi vì không phải ta cho ngươi đáp án, mà là ngươi đoán được. Cho nên ta sẽ cho ngươi một phần thưởng.”
Nam nhân kiêu ngạo suy nghĩ một chút, sau đó đổi một phương thức biểu đạt khác: “Lần này ta không giết ngươi, chỉ tru tâm.”
Nữ nhân ngạc nhiên.
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Ta cho ngươi một câu sau cùng. Đi xuống thì hoang vắng vô cùng, đi lên thì đầy thăng trầm, hi vọng ngươi có thể chịu đựng được.”
Dứt lời, nam nhân đứng dậy rời đi, không tiếp tục nhìn nữ nhân mà mình thưởng thức. Với sự lãnh huyết của Tô Bình Nam, hắn sẽ không nhân từ.
Bởi vì một giây này qua đi, mọi người đã là kẻ địch của nhau.
…
Cùng một thời gian.
Nhân vật phong vân ở A thành, Cao Anh Hùng lại như một anh nông dân trán đổ đầy mồ hôi giúp ông chủ của mình xới đất. Bất kỳ người nào không biết đều không nghĩ đến người này chính là cái bóng số 2 Cao Anh Hùng.
Thời gian vừa qua, ông chủ Lưu sống rất đơn giản.
Trong sân có một mảnh đất, vợ của ông chủ Lưu thích trồng một ít rau trong sân vào các ngày trong tuần. Theo cách nói của ông chủ Lưu, thứ nhất là tốt cho sức khỏe, thứ hai là có thể tiết kiệm được một ít tiền.
Bất kể bên ngoài nói gì, cuộc sống của ông chủ Lưu luôn thanh đạm và giản dị.
Cao Anh Hùng đầu đổ đầy mồ hôi bước vào trong nhà, báo cáo với ông chủ đang ăn cơm uống nước: “Lãnh đạo, ta đã dùng tay bóp nát đất rồi, phân bón được rải đều, năm nay nhất định mùa màng sẽ bội thu.”
Tóc của ông chủ Lưu đã hơi hoa râm, được chải gọn gàng ra sau, cặp kính gọng đen và lông mày hình chữ Xuyên khiến hắn trông có vẻ tao nhã, không hung dữ.
Người như vậy tung hoành ở A thành đã hai mươi năm, làm việc trầm ổn và sắp xếp mọi thứ trong thành phố này một cách có trật tự. Khi bất kỳ ai, kể cả đối thủ của hắn, khi nhắc đến ông chủ Lưu đều phải thốt lên một câu.
Vững.
Vững đến mức nào, người tiếp xúc với ông chủ Lưu lâu sẽ có một thành ngữ diễn tả rất sâu sắc.
Đó chính là…
Bất động như núi.
…
"Cơ thể ngươi có hơi hư nhược, bớt tiệc tùng đi, trồng trọt rèn luyện chút cũng là chuyện tốt."
Ông chủ Lưu nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của thư ký nhà mình, sau đó châm thuốc lá, giọng điệu vĩnh viễn thong thả ung dung: "Đừng rời khỏi quê hương. Phải biết rằng đất đen của chúng ta lấp đầy bụng người dân Hạ quốc đấy. Hiện tại tính tình ngươi quá nóng nảy, làm ra chuyện mệt lòng, có thể nhân lúc này mài giũa một phen."
Cao Anh Hùng nào còn bộ dạng ngông cuồng và âm hiểm ở trước mặt Vương Khải, trên mặt nở nụ cười ngây ngô: "Ngài phê bình đúng, quả thật ta có hơi gấp gáp. Dù sao rời xa nông thôn thì sau này ta không có cách nào rèn luyện cơ thể."
"Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng. Đây không phải câu nói suông, có đôi khi rất nhiều thứ nghe nhiều đến nhàm tai thật ra đều là đạo lý được chắt lọc."
Ông chủ Lưu lắc đầu, gọi lại Cao Anh Hùng còn định hăng hái đi ra ngoài cày nốt chỗ ruộng còn lại.
"Anh Hùng à, ngươi quá xốc nổi, thích làm việc không theo lẽ thường, không hợp với tên của ngươi."
Ông chủ Lưu tiếp tục nói: "Hôm nay ngươi từ chối mấy tiệc rượu, cố ý chạy tới chỗ ta thể hiện là bởi vì chuyện của Trần Kế Hoa phải không? Hình như vai trò của ngươi trong tài liệu kia quá lớn thì phải."
Cao Anh Hùng cười ngây ngô.
"Đừng dùng nụ cười kia đối phó với ta. Ngươi sợ ta bỏ xe giữ tướng nên mới tìm ta thăm dò hả?"
Nhìn học trò đã đi theo mình mấy chục năm này, trong mắt ông chủ Lưu loáng thoáng lóe lên vẻ thất vọng.