"Không phải đâu sư phụ."
Cao Anh Hùng có thể làm đến chức thư ký, tất nhiên bản lĩnh nhìn mặt gửi lời vô cùng giỏi. Ông chủ Lưu là ai chứ?
Một con cáo già chính cống.
Lúc này đối phương không dùng lời lẽ lập lờ nước đôi để qua loa lấy lệ với mình chứng tỏ hắn không để bụng chuyện này. Mình là thân tín của hắn, lúc này hắn sẵn lòng nói những lời mà người khác không có cơ hội nghe.
Vì vậy nam nhân rất thông minh đổi lại xưng hô ngay lập tức.
Sư phụ.
"Ngươi đi theo ta bao lâu rồi? Mười ba năm nhỉ? Ngươi có hứng thú xuống tuyến dưới tự mình gánh vác trọng trách, đi con đường chính trị không? Chung quy vẫn phải đến địa phương để phát huy tài hoa của mình chứ."
Thấy Cao Anh Hùng định từ chối, ông chủ Lưu sầm mặt: "Ta còn vẻ vang được mấy năm nữa? Ta thấy ngươi bị sự hào nhoáng nơi này làm mờ mắt rồi, không muốn xuống tuyến dưới rèn giũa."
Ánh mắt lão nhân sắc bén: "Loại người như ngươi thoạt nhìn mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng thật ra không làm nên chuyện lớn. Một khi ta về hưu, ngươi sẽ gặp họa lớn."
Nói xong lão nhân xua tay: "Lý Hoa Sinh huyện Trường Thủy đã đến tuổi, ngươi xuống tuyến dưới rèn luyện đi, ta sẽ sắp xếp mọi thứ thật tốt, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều. Đi ra ngoài đi, ta ngủ trưa một lát."
Cao Anh Hùng đầu đầy mồ hôi đi ra khỏi căn nhà hai tầng trông có vẻ tồi tàn này, sống lưng vẫn luôn khom xuống lập tức thẳng lên.
Một câu quan trọng nhất trong những lời tràng giang đại hải của ông chủ chỉ có bảy chữ.
Những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.
Hiện tại, về cơ bản hắn có thể khẳng định hai điều.
Một, ông chủ Lưu cẩn thận kín đáo muốn mình cách xa dòng xoáy.
Hai, ông chủ sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Nam nhân cong môi cười, bước nhanh tới một chiếc xe hơi ở góc phố, sau đó lên xe, nổ máy, nghênh ngang rời đi.
…
Cao Anh Hùng đi rồi, nhưng ông chủ Lưu không thật sự ngủ trưa. Lão nhân nhắm mắt dưỡng thần đang nghiêm túc suy nghĩ về nguy cơ lần này.
Con đê ngàn dặm bị tổ kiến phá hủy.
Hắn cẩn thận cả đời, cũng đấu đá cả đời, sao có thể không ngửi thấy mùi âm mưu?
Vương Khải gì chứ? Cao Anh Hùng gì chứ? Trong chuyện này, từ đầu đến cuối mũi giáo đều chỉ vào mình. Là kẻ nào?
Đường Vạn Niên trẻ tuổi xốc nổi, hay là Cát Vĩnh Hoa đa mưu túc trí không nhẫn nại được nữa?
Hắn đã bắt đầu âm thầm điều tra, tuy dữ liệu vẫn chưa thu thập được, nhưng ông chủ Lưu lo trước tính sau đã bắt đầu suy đoán kẻ đứng sau rốt cuộc là ai.
Còn cái tên Triệu Thiết Diện kia?
Ông chủ Lưu không để vào mắt.
Thời đại này không phải cứ cương trực công chính là có thể đánh đâu thắng đấy. Tính cách của Triệu Thiết Diện dẫn tới căn cơ của hắn không thâm hậu như vậy. Với thực lực của hắn tuyệt đối không đủ sức làm chuyện này, không đáng e ngại.
Hiện tại điều khiến ông chủ Lưu không tài nào hiểu nổi là tại sao Trần Kế Hoa lại làm chuyện này. Hắn làm chứng tỏ chuyện này trăm lợi không có một hại đối với hắn.
Điều quan trọng hơn cả là kẻ sau màn đã đẩy Trần Kế Hoa ra, vậy thì vì sao lại để cho nhân chứng này chạy thoát một cách dễ dàng như vậy?
Không có nhân chứng, chỉ dựa vào một phần tài liệu tố cáo không biết thật giả mà muốn lật đổ mình?
Ông chủ Lưu cười khẩy, chuyện này còn khó hơn lên trời.
Điểm đáng ngờ thứ hai là vì sao lại ra tay từ chỗ Trần Kế Hoa? Vì sao lại lựa chọn Vương Khải?
Phải biết rằng chuyện này cùng lắm cũng chỉ liên lụy tới Cao Anh Hùng, không phải chuyện lớn mà hắn kiêng kỵ nhất, hay nói chính xác hơn là canh cánh trong lòng.
Từ những phân tích này có thể thấy không giống phong cách của hai đối phủ lớn nhất của mình. Bởi vì bọn hắn đều biết đối phó với mình thì phải một kích trí mạng.
Tiếng gõ cửa vang lên, một nam nhân mặt vuông chữ điền cung kính đi tới: "Báo cáo lãnh đạo, năm phút trước Vương Khải bị tấn công bằng súng lần thứ hai."
Một tia chớp lóe lên trong đầu ông chủ Lưu.
Nét mặt của lão nhân trở nên nghiêm túc: "Đặt trọng điểm lên người Vương Khải."
"Vâng."
Nam nhân gật đầu.
"Đã tìm thấy Trần Kế Hoa chưa?"
Lão nhân tiếp tục nói: "Bất cứ giá nào cũng phải tìm được hắn trước."
Hắn nhấn mạnh chữ "trước".
…
Người bắn Vương Khải là Mộ Dung Thanh Thanh đã lâu không lộ diện. Đây là ý của Tô Bình Nam, lần này hắn muốn đánh rắn động cỏ.
Nam nhân hành động luôn tính trước làm sau, hắn đã hiểu thấu ông chủ Lưu.
Cẩn thận tỉ mỉ, làm việc không chút sơ hở. Vì vậy, muốn lợi dụng tốt thanh đao này vô cùng khó, nhất định phải tạo thành uy hiếp đủ lớn cho đối phương, như vậy thì con cáo già này mới ra sức hạ sát thủ.
Hiện tại đám Hạng Tiểu Bình ở đảo Mỹ Lệ không thể phân thân ra được, tất nhiên người nắm chắc thành công nhất là vị Đấu Chiến Thắng Phật này. Nắm chắc không phải giết người, mà là giết nhưng không chết giống như lần trước.
Quả nhiên nữ nhân không làm cho Tô Bình Nam thất vọng. Viên đạn của nàng sượt qua tai Vương Khải, vị đại gia số một Cáp thành này sợ bay màu.
Sau khi xong việc, nữ nhân nhanh chóng rời khỏi Cáp thành. Nàng không rõ tại sao phải phải tốn công tốn sức làm chuyện vô ích như vậy, nhưng hiển nhiên đây là kế hoạch của nam nhân thâm trầm kia.
Mộ Dung Thanh Thanh đổi sang trang phục nông dân bình thường, ngồi trên một chiếc xe đường dài, khẽ thở dài một hơi.
Quả nhiên giang hồ của mình không còn hợp với thời đại này.
...