Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1581 - Chương 1581. Khẩu Âm Phúc Kiến

Chương 1581. Khẩu âm Phúc Kiến
Chương 1581. Khẩu âm Phúc Kiến

Không nói tới Mộ Dung Thanh Thanh luôn lòng dạ ác độc đang cảm khái về giang hồ, lúc này Vương Khải tự cho rằng mình tìm được đường sống trong chỗ chết đang nổi trận lôi đình.

Tốc độ trả thù của đối phương quá nhanh.

Vương Khải suy nghĩ nhiều, hắn cho rằng kẻ muốn giết mình là Tiểu Lại tổng.

"Khó trách tập đoàn Viễn Hoa có thể nổi tiếng khắp Hạ quốc, dưới trướng tên này có không ít người tài, hai lần giết ta đều nhanh gọn lẹ, ngay cả cái bóng cũng không tóm được. Nếu không phải ông trời không thu ta, thì bây giờ các ngươi đang đứng đón khách tại tang lễ của ta rồi."

Vương Khải nghiến răng nhìn mấy thuộc hạ của mình ủ rũ cúi đầu, giọng điệu khinh bỉ.

Niên đại này có rất nhiều kẻ bưu hãn. Sự kiện nổ súng hai lần không làm cho Vương Khải sợ hãi, ngược lại hân còn quyết định phải trả thù đến cùng. Tập đoàn Viễn Hoa các ngươi rất đỉnh sao? Nhưng đó là ở Hạ thành. Ở Cáp thành lão tử cũng ăn nên làm ra, ai sợ ai chứ?

Thuộc hạ im lặng nhìn Vương Khải, trong mắt đè nén lửa giận.

"Các ngươi quá kém cỏi, chuyện xảy ra không ai thoát được trách nhiệm."

Vẻ mặt Vương Khải dữ tợn: "Lão Hổ Cường, hẹn riêng Khưu Cương và Tiểu Hiền cho ta. Có vài chuyện dùng người ngoài thì tốt hơn."

Lão Hổ Cường hơi kinh ngạc.

Lão hổ Khưu Cương và Tôn Thế Hiền đại ca của Nhân Nghĩa là hai cái tên nổi tiếng hung ác nhất Khoan thành, làm việc không kiêng nể gì hết. Hồi Kiều lão tứ còn sống cũng phải nể mặt mấy phần.

"Đi mau."

Vương Khải mất kiên nhẫn phất tay. Hiện tại hắn cảm thấy Mao Đào Thanh tuyệt đối là sao chổi, bắt đầu từ cái ngày hắn quen biết đối phương, ngày nào cũng gặp xui xẻo.

Không chỉ con sói Tiểu Lại tổng vẫn luôn nhìn mình chòng chọc, ngay cả Cáp thành cũng có kẻ đang rục rịch. Không biết tầng lớp lãnh đạo cấp cao lại nổi sóng gió gì mà lại có kẻ tố cáo mình.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Vương Khải sợ nhất là ông chủ Lưu tức giận. Mặc dù đối phương luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh hòa nhã, nhưng nam nhân biết rõ hơn ai hết sự đáng sợ của người này.

Người này tẩm ngẩm tầm ngầm mà dẫm chết voi đấy.

Hừ, không đúng, là giết người trong vô hình.

Vương Khải nhổ nước bọt, đổi một câu trong tiểu thuyết võ hiệp mới cảm thấy hoàn toàn miêu tả chính xác.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.

Khi Vương Khải thầm cà khịa ông chủ Lưu, một số thuê bao lạ gọi đến điện thoại di động của hắn.

"Chỗ cũ, ta có việc hỏi ngươi."

Sau đó đối phương cúp máy.

Địa điểm gặp mặt là một quán ăn ven đường, không gian nhỏ hẹp. Vương Khải đẩy cửa đi vào, trông thấy một khuôn mặt vuông chữ điền không giận tự uy.

Nhậm Thiết Quân.

Nhân vật thực quyền trong sở cảnh sát Cáp thành, xem như là sư huynh đệ đồng môn của Cao Anh Hùng, tất nhiên không cần nói cũng biết nhân vật đứng sau là ai.

"Thật trùng hợp, không ngờ Vương tổng cũng biết nơi nhỏ bé này."

Nhậm Thiết Quân giả vờ kinh ngạc, đứng dậy cười ha ha, chào hỏi một cách quen thuộc, làm ra vẻ vô tình gặp mặt: "Xem ra nồi sắt hầm ở đây thật sự rất ngon."

Vương Khải cũng giả bộ ngạc nhiên.

Tên này giống như sư phụ của hắn, cực kỳ cẩn thận. Nhiều lần gặp nhau, hắn đều làm bộ làm tịch như vậy. Lý do là chức vị nhạy cảm, nên che giấu thì hơn.

Không chỉ gặp mặt đều như vậy, thậm chí đối phương không nói chuyện điện thoại với hắn quá lâu. Dáng vẻ thận trọng khiến Vương Khải luôn cực kỳ bất mãn.

Nam nhân cho rằng nhổ củ cải kiểu gì chẳng dính bùn, nếu lão tử thật sự xảy ra chuyện, ngươi còn có thể chạy chắc?

Vương Khải thầm khinh thường.

Hai người không nói nhảm nhiều. Sau khi giả bộ hàn huyên vài câu, thấy xung quanh không có ai, Nhậm Thiết Quân mới thốt ra lời nói kinh người: "Ý của sư phụ giống như phân tích của ta, mục tiêu của sự kiện Trần Kế Hoa lần này là ngươi chứ không phải thư ký Cao, cũng không phải người khác."

"Ta á?"

Vương Khải lắc đầu không tin: "Lão tử đã từ bỏ hơn một nửa lợi nhuận, vậy mà bọn hắn không nhớ điểm tốt của ta. Tại sao phải hại ta?"

"Không phải người mà ngươi nghĩ, hẳn là ân oán cá nhân của ngươi."

Nhậm Thiết Quân đưa ra suy đoán của mình: "Có lẽ Trần Kế Hoa chạy trốn là ngoài ý muốn. Đối phương cảm thấy con đường này không đi được nên mới dứt khoát ra tay với ngươi."

"Tiểu Lại tổng nham hiểm như vậy sao?"

Vương Khải nghĩ đến hậu quả, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu Nhậm Thiết Quân phân tích đúng, thì đây không phải chuyện giết mình là xong, mà là tiết tấu đối phương muốn mình khuynh gia bại sản, hoàn toàn xong đời.

"Tiểu Lại tổng?"

Nhậm Thiết Quân nhíu mày: "Tiểu Lại tổng tập đoàn Viễn Hoa ở Hà thành?"

Hiển nhiên Nhậm Thiết Quân biết rõ chuyện của Vương Khải, từ một câu nói của Vương Khải lập tức nói ra thân phận của đối phương. Hắn trầm ngâm vài phút, vẫn hơi nghi ngờ: "Tiểu Lại tổng có thủ đoạn nham hiểm như vậy, ngươi có chắc là hắn không?"

"Gần đây ta không đắc tội người khác. Tuyệt đối là hắn."

Vương Khải nhớ lại tác phong của Tiểu Lại tổng, lắc đầu nói một câu: "Tiểu Lại tổng không có, nhưng không có nghĩa là Đại Lại tổng không có. Hiện tại tập đoàn Viễn Hoa xuôi chèo mát mái, với tính cách hoành hành ngang ngược của Đại Lại tổng thì rất có khả năng."

"Trước sự việc của Trần Kế Hoa, ta nhận được một gói hàng."

Nhậm Thiết Quân sắp xếp lại mạch tư duy trong đầu: "Dựa theo ký ức, người đưa đồ có khẩu âm Phúc Kiến.

Trước khi Trần Kế Hoa xảy ra chuyện, hắn đã biến mất hai ngày. Có người đã nói chuyện với hắn, âm thanh xung quanh rất ồn ào, trong đó có người nói khẩu âm Phúc Kiến."

Nhậm Thiết Quân nói xong, hai mắt bỗng sáng ngời. Nam nhân đứng dậy, hạ giọng nói với Vương Khải: "Ngươi đừng làm loạn, sư phụ sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào."

Dứt lời hắn thanh toán rồi rời đi.

Hết chương 1581.
Bình Luận (0)
Comment