Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1582 - Chương 1582. Nấu Rượu Luận Anh Hùng

Chương 1582. Nấu rượu luận anh hùng
Chương 1582. Nấu rượu luận anh hùng

Nếu Tô Bình Nam nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn sẽ biết ngay là màn mượn đao giết người của mình đã đến thời điểm mấu chốt nhất.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Tô Bình Nam không chắc chắn một đại tướng biên cương sẽ hành động theo suy nghĩ của mình hay không được.

Hắn là người, không phải thần.

Nhưng hắn biết rõ phản ứng của kiểu nhân vật cường thế có sự cẩn thận và bình tĩnh như ông chủ Lưu khi gặp nguy hiểm.

Không gì ngoài hai điểm.

Một, phản kích thật nhanh và trí mạng.

Hai, thỏa hiệp và trao đổi.

Chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp, khả năng ông chủ Lưu đưa ra lựa chọn thứ hai rất lớn. Dù sao trời cao hoàng đế ở xa, đối phương không phải kẻ lương thiện, hắn sẽ không trở mặt với Vương Khải.

Tô Bình Nam có ký ức ở thời không kia, hắn quyết định đặt cược lần này.

Hắn cược ông chủ Lưu sẽ đưa ra lựa chọn thứ nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì Viễn Hoa thật sự đã lung lay sắp đổ, thái độ của tầng lớp cấp cao đối với hành động của tập đoàn Viễn Hoa không còn là bí mật trong giới.

Tô Bình Nam đã xác định điểm này từ lời nói vô tình của ông chủ Mạnh trong một bữa tiệc.

Đối với kẻ sa cơ thất thế, nhân vật như ông chủ Lưu sẽ không bỏ qua cơ hội này.

...

Vương Khải đã đoán đúng một điểm.

Trong mắt Đại Lại tổng bận trăm công nghìn việc, Vương Khải chẳng là cái thá gì. Lúc này Đại Lại tổng vừa mới ký kết kế hoạch phát triển trung tâm sản xuất công nghệ cao đầu tư lên tới bảy tỷ với chính quyền Hạ thành.

Có thể nói là hài lòng mãn nguyện.

Đại Lại tổng ngày thu đấu vàng trên thương trường chưa từng phục ai. E là ngay cả Tiểu Hồng Bào Thiên Nam, Hải Quang Đại Thâm thành, hắn cũng cảm thấy mình không kém những người này.

Về phần giang hồ?

Đến bây giờ chỉ có ba mãnh long Hạ quốc khiến Đại Lại tổng để mắt.

Đúng, là ba người.

Nấu rượu luận anh hùng.

Đây có vẻ là một việc rất phong nhã, nhưng thật ra phải xem thân phận. Nếu ngươi là kẻ vô tích sự, như vậy thì chỉ là uống rượu chém gió mà thôi.

Nhưng dường như rất nhiều nam nhân thích làm chuyện này, không liên quan đến tuổi tác. Thậm chí các thiếu niên ngồi ở quán ven đường đơn sơ cũng có thể bình luận về các nhân vật phong vân trong thiên hạ.

Chỉ có điều lời nói của những thiếu niên ngây ngô này đa phần là phán đoán mà thôi, yếu tố đồn thổi và phóng đại chiếm phần lớn.

Tất nhiên Đại Lại tổng cũng có sở thích này.

Không giống người bình thường chém gió thành bão, lão Lại rất hài lòng với địa vị và tài sản hiện có. Chẳng qua hắn rất ít nói, cũng rất ít nói dối.

Từ một thanh niên nông thôn ba không: không học vấn, không tiền, không chỗ dựa, lăn lộn đến độ cao có thể ra vào cơ quan chính quyền, lăn lộn đến vị trí này trong giang hồ cũng đủ để hắn kiêu ngạo rồi.

Văn hóa võ hiệp của Kim lão tiên sinh truyền bá rộng rãi trong giới người Hoa, Đại Lại tổng cũng rất thích.

Lúc đó Đại Lại tổng mở tiệc chiêu đãi một chuyên gia tài chính và mấy học trò nghiên cứu sinh của hắn. Đối phương tỏ ra rất biết điều, nói năng nho nhã, nhưng lại xếp Đại Lại tổng xuất thân áo vải vào loại anh hùng áo vải.

Đại Lại tổng không vui, lạnh lùng châm chọc một câu: "Giờ mới phát triển vài năm mà đã bắt đầu phân chia dăm bảy loại."

Thấy chuyên gia ngạc nhiên, Đại Lại tổng tiếp tục nói: "Mấy thập niên trước, tổ tiên nhà ai chẳng phải là dân chân đất."

Chuyên gia không nói gì, không có cách nào phản bác. Đại Lại tổng nổi hứng kể chuyện.

Từ nhỏ Đại Lại tổng đã xông xáo giang hồ, kinh nghiệm phong phú, đen trắng đều ăn. Những gì hắn biết không phải thứ giáo sư và nghiên cứu sinh ngày ngày lý luận suông trong Tháp Ngà có thể so sánh được.

Chẳng mấy chốc, các câu chuyện lý thú đã làm cho ánh mắt của các nghiên cứu sinh trẻ tuổi chuyển từ coi thường sang ngưỡng mộ. Điều này khiến Đại Lại tổng càng thêm vui vẻ, nên mới có mấy lời dưới đây.

"Tầng lớp lãnh đạo xem dòng dõi, người bình thường tới biên cương đã là cực hạn rồi. Hơn nữa, không phải dựa vào tài năng mà dựa vào sự tán thưởng, nhưng mấy thứ này không nói ra cũng được."

Đại Lại tổng kiệm lời thốt ra lời nói kinh người: "Ta không quan tâm cái gọi là việc do người làm, bởi vì trời đã định trước."

Nói xong Đại Lại tổng khí phách uống cạn. Một nghiên cứu sinh tán đồng cách nói của hắn lập tức kính rượu.

"Các ngươi muốn nghe thì chúng ta nói về việc do người làm." Nam nhân mặc vest, đi giày da, đeo đồng hồ Rolex vung tay, hùng hồn nói một câu: "Thế sự muôn màu dưới tầng chót gọi là giang hồ."

Giang hồ.

Thời đại này văn hóa võ hiệp rất thịnh hành, nam nhân ai mà chẳng ôm mộng giang hồ uống rượu hát ca, thúc ngựa lao như bay? Câu này vừa thốt ra, ngay cả chuyên gia vẫn luôn làm giá cũng cảm thấy hứng thú.

"Mấy năm nay cải cách mở cửa, mọi thứ đều thay đổi. Không thay đổi thì chắc chắn sẽ bị đào thải.

Trước ánh mắt của một đám người có học vấn cao, Đại Lại tổng hưởng thụ sự tôn trọng trước giờ chưa từng có. Hắn quyết định chỉ dạy cho đám người ngu ngốc này một chút.

"Lấy một ví dụ. Xí nghiệp quốc doanh tiếp tục kiếm tiền nhưng không thay đổi, không thích nghi với trào lưu, vậy thì ắt sẽ bị đào thải. Giang hồ cũng giống như vậy, vô số mãnh long đã chìm trong cát."

Mọi người tỏ ý tán thành.

"Trước kia tội phạm hoành hành giang hồ. Ví dụ đại vương và nhị vương hoành hành phương Bắc đã giết cảnh sát không mang theo vũ khí. Chẳng phải cuối cùng bọn hắn bị đánh thành cái sàng sao? Cặp anh em họ Đinh ở phương Nam có ác không?"

Nhìn mấy người trẻ tuổi như nghe thiên thư, Đại Lại tổng thong thả châm thuốc lá, rít sâu một hơi, tạo dựng cảm giác hồi hộp rồi mới nói tiếp: "Còn không phải chết trong rừng sâu núi thẳm, ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng không thấy."

"Từ Ulan Bato đến Thịnh Kinh xuất hiện Hải Quảng Đại đổi máy bay, nhưng cũng xuất hiện Chu Tiểu Mãn gặp thần giết thần gặp phật giết phật. Song ai còn dám đề cập tới chuyện năm xưa Hải Quảng Đại quỳ một chân kính rượu cho Tiểu Mãn ca?"

Hết chương 1582.
Bình Luận (0)
Comment