Một nữ nghiên cứu sinh rụt rè xen vào một câu: "Về sau Tiểu Mãn..."
"Chết rồi."
Đại Lại tổng hờ hững đáp lời: "Chơi như hắn ắt bị đào thải."
Một nghiên cứu sinh khác xen lời, nhưng hắn rất hiểu chuyện, trước tiên nâng ly mời rượu rồi mới lên tiếng: "Hiện tại rất nhiều người đều đang làm kinh doanh, hở ra liền đánh đánh giết giết mới là thuận theo trào lưu. Ý của Lại tổng là vậy ư?"
"Đúng, mà cũng không đúng."
Đại Lại tổng tiếp tục nói: "Đại Khâu Trang tự dựng công đường, năm đó ông chủ Vũ nổi tiếng nhường nào? Thôn giàu có nhất Hạ quốc, thậm chí Ngũ Liên Phát ở nửa phương Bắc cũng là sản phẩm của bọn hắn. Bây giờ ra sao?"
Giọng điệu nam nhân trở nên hiu quạnh: "Nghe nói sắp chết bệnh trong tù. Bệnh tiểu đường, nửa người đã hoại tử rồi. Đoán chừng nửa năm đến một năm nữa sẽ đi gặp Diêm Vương."
"Dương Thụ Khoan thuộc Sơn Đường cũng giống lão Vũ. Lái xe bọc thép, vác súng thật đạn thật, cả ngày phơi mặt trên đường cái. Đầu óc ngu si, sống không lâu."
Nam nhân còn nói ra một cái tên rất nhiều người không biết.
"Có quá nhiều ví dụ. Hẳn là các nghe từng nghe danh đám Kiều lão tứ, Lưu lão Hán ở Thục Trung đã chết."
Đại Lại tổng nhìn từng trí thức đều đã gác đũa, đang tập trung tinh thần, hắn cười ha hả nói tiếp: "Nhưng ta thấy người thật sự khiến ta bội phục chỉ có ba."
"Ba?"
Chuyên gia nghi hoặc, thay mặt mọi người hỏi vấn đề này.
"Đúng vậy."
Đại Lại tổng trả lời chắc như đinh đóng cột: "Thật ra mấy người này đều từ tầng chót dựa vào tính mạng leo từng bước một thượng vị. Lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối, đầu óc thông minh. Là người thông minh có tầm nhìn lâu dài."
"Có tiện nói ra không?"
Chuyên gia khéo léo tâng bốc Đại Lại tổng: "Đúng là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Hôm nay nghe quân nói chuyện còn hơn mười năm đèn sách, mở mang kiến thức."
"Xem ra tất cả mọi người đều muốn biết, vậy thì ta sẽ nói."
Lại tổng rất thông minh, trước đó hắn nói hồi lâu đều là mấy kẻ điên đã xảy ra chuyện, không nhắc tới một ai bình yên vô sự. Bây giờ được tâng bốc như vậy, hắn quyết định nói ra.
"Ông chủ Chu ở Thượng Hải. Hắn làm người dắt mối và buôn lậu thương phẩm ở Đông Doanh để khởi nghiệp. Năm ngoái, hắn phất lên dựa vào khủng hoảng tài chính, mua nhà ở thượng Hải theo lô, làm việc rất giỏi."
Nam nhân duỗi một ngón tay: "Hắn là một người. Không có ai biết tên này là gian thương lớn nhất trong hội Sơn Vương. Buôn lậu mà làm đến trình độ này cũng xem như đỉnh cao rồi."
Đại Lại tổng rất thông minh, không tiết lộ tên.
"Người thứ hai thì sao?"
Chuyên gia vùi đầu vào học vấn nhưng không phải là không biết đối nhân xử thế. Hắn rất thông minh, không tiếp tục gặng hỏi. Huống chi người họ Chu ở Thượng Hải mua nhà theo lô, hắn đã biết người kia là ai.
"Gia Đại ở Tứ Cửu thành."
Lần đầu tiên trên gương mặt Đại Lại tổng có vẻ kính trọng: "Người này làm ăn bình thường nhưng làm việc xứng với ba chữ có trách nhiệm, vì vậy cũng tính là một người."
"Người thứ ba."
Đại Lại tổng không thừa nước đục thả câu, duỗi ra ngón tay thứ ba.
"Kẻ ác nhất Thiên Nam. Ta không nói tên kẻo hắn nổi cáu với ta."
Ánh mắt Đại Lại tổng lộ vẻ sợ hãi, biểu cảm này khiến những người ngồi đây đều kinh ngạc.
Có một số việc nói càng mơ hồ, lòng tò mò của con người càng mạnh.
Nhất là nhân vật chân đất áo vải khiến Đại Lại tổng phải e sợ như vậy. Những người này đều không dám tin.
Hai bên tiếp xúc đã lâu, cả chuyên gia lẫn nghiên cứu sinh hắn dẫn theo đều có chút hiểu biết về Đại Lại tổng.
Nói dễ nghe một chút thì người này thuộc kiểu cậy tài khinh người, nói khó nghe là vô cùng ngạo mạn. Muốn người này nói khâm phục một người là vô cùng khó, muốn hắn nói e sợ ai đó thật sự là cực kỳ khó.
Nhưng hôm nay bọn xem như đã nhìn ra ngay cả Lại tổng ngông cuồng cũng cực kỳ e sợ người kia, cho nên mới nói mơ hồ như vậy. Kẻ mù cũng nhìn ra không phải Đại Lại tổng đã hết hứng nói chuyện, lại càng không phải hắn không còn gì để nói, mà là không muốn nói.
Hay nói chính xác hơn là không dám nói.
Nam nhân ác nhất Thiên Nam?
Tạm thời không nhắc tới những người khác, đến chuyên gia Vương tuổi ngũ tuần cũng nổi lòng tò mò. Hắn quen biết Chu lão bản ở Thượng Hải, cũng từng nghe một người bạn làm về di vật văn hóa nhắc tới Gia Đại ở Tứ Cửu thành.
Hắn hoàn toàn không biết gì về nhân vật được Đại Lại tổng coi trọng nhất. Vì vậy sau khi trở về, hắn không nhịn được gọi điện cho một người bạn cũ ở Thiên Đô.
Sau khi hàn huyên vài câu, chuyên gia cười ha ha hỏi: "Mấy ngày nay ta uống rượu nói chuyện với một người, đối phương nói tới một người khiến ta khá tò mò. Có lẽ các ngươi đều là người Thiên Nam, ta tò mò hỏi xem hắn là ai."
Người bạn này cũng là giáo sư đại học, nghe vậy liền cười ha hả đáp: "Ngươi càng sống càng trẻ trung, thế mà còn có thời gian nghe ngóng loại tin tức này."
"Một người trẻ tuổi xuất thân áo vải quật khởi rất lợi hại, làm việc hung ác, kinh doanh lớn. Ngươi có biết là ai không?"
Chuyên gia nói xong câu này, đầu bên kia điện thoại hơi im ắng.
Mấy phút sau, người bạn kia mới khẽ đáp lời: "Ngươi nghe ngóng chuyện này làm gì?"
Thái độ khác thường của người bạn khiến chuyên gia Vương càng thêm hứng thú.
"Ta chỉ hỏi thăm thôi, một thương nhân thì có gì phải sợ?"
Chuyên gia Vương hỏi lại.
"Không có."
Hiển nhiên đối phương không muốn nói nhiều về đề tài này, chỉ lạnh nhạt bảo: "Người ngươi nói hẳn là Tô Bình Nam, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam. Người này làm việc không giống thương nhân, có thù tất báo. Nếu ngươi giúp người khác viết bài nhằm vào tập đoàn Cẩm Tú, thì ta khuyên ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng làm."
Đối phương không nói thêm gì nữa, chuyển sang đề tài khác tán gẫu vài câu, sau đó cúp máy.