Cả Tô Bình Nam và Đại Lại tổng đều không ngờ sau này Hồng lâu sụp đổ, Đại Lại tổng ra nước ngoài, để kiếm tiền vị chuyên gia này viết một cuốn tiểu thuyết hiện thực về tập đoàn Viễn Hoa.
Trong tiểu thuyết có một đoạn hắn viết rất mơ hồ, nhất thời đề tài về ba người khiến dư luận bàn tán sôi nổi. Mười mấy hai mươi năm sau vẫn còn một số dân mạng bàn luận về đề tài này trên các diễn đàn, nói Đại Lại tổng xuân phong đắc ý, dù thế nào cũng hắn không ngờ tập đoàn Viễn Hoa của mình lại phá sản, hơn nữa nam nhân khiến hắn vô cùng e sợ kia còn hung hăng đẩy hắn một phát.
…
Hiện tại trong rất nhiều manh mối thấp thoáng có bóng dáng của người Phúc Kiến. Nhìn ông chủ Lưu vẻ mặt trầm tư phía đối diện, Nhậm Thiết Quân không dám thở mạnh, rất sợ quấy rầy dòng suy nghĩ của đối phương.
Mãi lâu sau, ông chủ Lưu nhìn học trò của mình: "Ngươi thấy sao?"
"Rất nhiều việc kinh doanh của tập đoàn Viễn Hoa không phải người bình thường có thể làm được. Ở kiến trúc thượng tầng, căn cơ của Đại Lại tổng chắc chắn rất thâm hậu. Ta đề nghị kêu Vương Khải nhượng bộ, mọi người gặp nhau mỉm cười xóa bỏ thù hận."
"Ta từng nghe nói về Đại Lại tổng."
Ông chủ Lưu cười ha hả nói: "Làm việc rất có bài bản, không phải thiện nam tín nữ gì. Vốn dĩ cách này của ngươi khá hay, nhưng tầm nhìn không được xa cho lắm."
"Mong sư phụ chỉ dạy."
Nhậm Thiết Quân vẫn luôn phục sát đất kiến thức chính trị của ông chủ Lưu. Hắn nói câu này là thật lòng.
"Cuộc khủng hoảng kinh tế năm ngoái đã gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho chúng ta."
Lời nói của ông chủ Lưu khiến Nhậm Thiết Quân không hiểu ra sao. Ngay sau đó, hắn nghe thấy sư phụ nói tiếp: "Nợ khó đòi nhìn mà giật mình. Nợ khó đòi chỉ là một mặt, ngoại hối đầy đủ mới là yếu tố then chốt có thể đánh thắng những kẻ đầu cơ kia."
"Hẳn là vậy."
Nhậm Thiết Quân trả lời ba phải. Không phải hắn không động não, mà bởi vì đây không phải là điểm mạnh của hắn.
"Nước mạnh thì dân mới giàu được. Bên trên đã quyết tâm muốn kiểm soát chặt chẽ thuế và thị trường tài chính. Ở những mặt khác, hành động của tập đoàn Viễn Hoa đã không còn là vượt quá giới hạn một cách đơn giản như vậy, mà là điển hình."
Ông chủ Lưu chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ung dung nói tiếp: "Có lẽ trước đây có người có thể bảo vệ hắn, nhưng bây giờ Chu trưởng lão đã tuyên bố giết không tha. Vì vậy người này không đáng qua lại thân thiết. Nhưng để tránh cho hắn cắn chặt Vương Khải dẫn đến nảy sinh nhiều rắc rối, ngươi hãy lật tẩy chuyện này đi."
Ánh mắt lão nhân cười như không cười: "Huống chi nghe nói ngươi và Xa Văn Viễn bên hệ thống giao thông vẫn luôn bất hòa. E là chỗ ngồi của hắn cũng không sạch sẽ. Đừng tưởng người khác không nhìn thấy xe buôn lậu biển số Cáp thành chạy ra hàng năm."
Ông chủ Lưu cũng giỏi nắm bắt tin tức. Sau khi xác định Đại Lại tổng là đầu sỏ phía sau, hắn đã tìm hiểu nhân vật kiêu hùng này từ ít nhất ba đường dây.
Hắn đưa ra kết luận người này chẳng những không cần phải thỏa hiệp nữa, mà còn là đối tượng phải cố gắng tránh xa.
Nếu không phải lần này đối phương ra tay với Vương Khải, thì ông chủ Lưu đã hết hi vọng thăng chức sẽ thuận theo ý nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cầu yên ổn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Phải biết rằng ông chủ Lưu ở Cáp thành bao nhiêu năm nay, không ai dám vuốt râu cọp, uy vọng khỏi cần nói, là hắn thật sự tạo dựng được.
Có thể nói tàn nhẫn vô tình là tố chất cơ bản nhất của một chính khách thành thục.
"Lật tẩy? Tuyến Cáp thành của tập đoàn Viễn Hoa?"
Trong hệ thống Nhậm Thiết Quân có danh hiệu Nhậm Thiết Đảm, nhiều lần xung phong chiến đấu nên hắn có biệt danh Thiết Hán Tử.
Nhưng lúc này, mặt Thiết Hán Tử đã biến sắc.
Trên toàn Cáp thành, người nắm bắt thông tin nhanh nhạy ai mà chẳng biết biển số xe do bộ giao thông vận tải cấp hàng năm có một nửa đi ra ngoài, nhưng vì sao không ai dám động vào?
Bởi vì động vào thì không đơn giản là phải đối mặt với là người chịu trách nhiệm Xa Văn Viễn, mà sẽ đối đầu với một chuỗi lợi ích!
"Ngươi có bề dày lý lịch trong hệ thống cảnh sát, công lao cũng không nhỏ."
Ông chủ Lưu cười híp mắt nói: "Nhưng hệ thống chính trị và pháp luật là mâm của Cát Vĩnh Hoa, vì thế ngươi không thể leo lên cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, có đôi khi vùng vẫy sẽ gạt mây nhìn thấy ánh mặt trời thì sao?"
Gặp người chỉ nói ba câu, ông chủ Lưu nói đủ thì dừng. Mấy phút sau, Nhậm Thiết Quân cắn răng gật đầu thật mạnh.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
…
Thế sự như bàn cờ, tát nhiên không thể tránh đánh cờ.
Chuyện lớn bằng trời trong mắt rất nhiều người bình thường có lẽ cũng chỉ là một khâu trong kế hoạch nào đó mà nhân vật lớn âm thầm thúc đẩy xảy ra mà thôi.
Ví dụ như chấn động trong hệ thống giao thông Cáp thành lần này.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là vụ án trộm cắp hết sức bình thường. Mức tiền không lớn, cũng không đả thương người, thế nhưng kẻ cắp lại bị ô tô đâm chết trên đường cái trong lúc chạy trốn.
Người điều khiển xe không uống rượu, rất bình thường. Nhưng xe không bình thường. Các cảnh sát giao thông phát hiện xe có dấu vết bị cắt, kiểm tra biển số thì có phát hiện lớn.
Xe lậu.
Vấn đề tới rồi đây, vì sao một chiếc xe lậu lại có thể trắng trợn chạy trên đường? Hơn nữa, thủ tục giấy tờ hoàn toàn hợp pháp.
Nhậm Thiết Quân bị Bao Chửng nhập xanh mét mặt mày. Sau khi từ chối sự nhờ vả xin tha của tất cả mọi người, hắn lần theo manh mối tìm được mười một chiếc xe phi pháp đang đậu ở cục giao thông vận tải chờ làm giấy tờ.
Qua kiểm chứng, người này đến từ tập đoàn Viễn Hoa ở Hạ thành.
Xa Văn Viễn còn chưa nghĩ ra cách ứng phó, Nhiếp Binh bị bắt đã khai nhận.
Không khai nhận không được.
Thời buổi này thật sự sẽ đánh người đấy. Tiểu điểu phi phi, mãnh hổ hạ sơn gì đó, hàng loạt chiêu chỉnh người được Nhậm Thiết Quân sử dụng nhằm đánh nhanh thắng nhanh.
Người sắt cũng không chịu nổi. Vì vậy, mắt xích ngành buôn lậu đáng kinh ngạc lộ ra trước mặt mọi người. Nhậm Thiết Quân lập tức nện tài liệu lên bàn của Triệu Thiết Diện.