Chấn động mạnh!
Xa Văn Viễn là nhân vật trung thành của phe Cát Cáp thành. Sau khi hắn vào tù, rất nhiều người trong phe phái sẽ đứng ngồi không yên.
Dù sao có đôi khi không thể ăn một mình mà mập được.
Sự việc vẫn chưa kết thúc. Bởi vì tập đoàn Viễn Hoa là doanh nghiệp ở Hạ thành nhưng lại dính líu rất sâu đến vụ án này, cho nên Nhậm Thiết Quân nhanh chóng nộp tư liệu lên tỉnh.
Sự việc tiếp tục lên men.
Rất nhiều quần chúng hóng chuyện bắt đầu bàn tán say sưa. Dưới cái nhìn của bọn hắn, đây là một chuyện trùng hợp xảy ra với một kẻ xui xẻo mất mạng. Nhưng có một số người không cho là như thế.
Góc nhìn của mỗi người khác nhau.
Trong mắt các lãnh đạo cấp cao ở Cáp thành như Triệu Quốc Thụy, chuyện này chắc chắn là bút tích của ông chủ Lưu.
Vẫn cay độc như trước.
Vụ án động trời này vừa xảy ra, vụ việc của Trần Kế Hoa lập tức biến thành bọt nước không đáng chú ý.
Vừa phòng thủ vừa đánh trả.
Thứ nhất, giáng một đòn nặng nề cho phe Cát gần đây đang rục rịch. Bất kể Cát Vĩnh Hoa có tham dự vào chuyện này hay không, nhưng hắn là người tiến cử Xa Văn Viễn, ít nhất không thoát được trách nhiệm nhìn nhầm người, không biết dùng người.
Thứ hai, Nhậm Thiết Quân chờ thời nhiều năm đã vùng dậy.
Thiết Hán Tử có lý lịch, có công lao, lại phá được vụ án lớn như vậy, lần này những lão già kia không chèn ép được hắn.
Như vậy ông chủ Lưu lại có thêm một người thuộc ban ngành nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Ông chủ Lưu rất hài lòng với tốc độ của học trò. Hắn muốn một hành động nhanh như chớp, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phản ứng đã biến sự việc thành bằng chứng thép, Đại Lại tổng nhất định phải ngã gục.
Đây là điều thứ nhất hắn muốn, cũng là tôn nghiêm của một con hổ chiếm cứ Cáp thành. Thứ hai, có thể nhân cơ hội này cảnh cáo đối thủ Cát Vĩnh Hoa giỏi nhẫn nhịn đến mức khiến hắn cảm thấy đáng sợ.
Thứ ba, vụ việc của Vương Khải vừa hay là một cơ hội xóa sạch tất cả.
Hắn cảm thấy mình là bên thắng lớn nhất, hắn rất hài lòng với phản ứng của mình.
…
Kẻ chân chính cười đến cuối cùng là ai?
Cáp thành có chín triệu người, hào kiệt các nơi vĩnh viễn không ngờ rằng sự kiện lớn trong mắt bọn hắn chỉ là âm mưu do một kẻ xuất thân áo vải hiện đang ở xứ sở kim chi thao túng mà thôi.
Thủ đoạn mượn đao giết người của Tô Bình Nam rất tuyệt vời.
Sau khi Nhậm Thiết Quân ra tay, nam nhân lập tức nhận được cuộc gọi. Tin tức này khiến biểu cảm bình tĩnh trước giờ của Tô Bình Nam lập tức biến mất.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam nhân ngửa mặt lên trời cười to.
Tô Bình Nam cười rất vui vẻ.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Lợi dụng nhược điểm trong tính cách của con cáo già ông chủ Lưu đến trình độ này cũng đủ để nam nhân kiêu ngạo.
Không chỉ ông chủ Lưu, chín triệu người dân Cáp thành và Đại Lại tổng ngạo mạn ở Hạ thành đều bị nam nhân ngông cuồng kiệt ngạo này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hắn mới là người thắng cuộc chân chính.
Tiếc là không có ai vỗ tay khen.
Tô Bình Nam cười rất lâu, sau đó gọi điện cho Tô Định Bắc trước ánh mắt khó hiểu của đám thuộc hạ.
"Có thể bắt đầu hợp tác với ngân hàng nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa."
Tô Định Bắc không hiểu rõ bối cảnh của tập đoàn Viễn Hoa cho lắm, nhưng đây là hiệu quả mà Tô Bình Nam cần. Hiện tại Viễn Hoa như mặt trời ban trưa đã là củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ có tiếp xúc và làm ăn chính đáng mới là biện pháp tốt nhất.
"Ta sẽ đích thân đến Hạ thành ngay."
Mặc dù Tô Định Bắc không biết tính chất phức tạp của sự việc, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.
"Bàn chuyện làm ăn có thành công hay không chỉ là thứ yếu, ta muốn ngươi lặng lẽ nói cho Đại Lại tổng một chuyện."
Giọng nói của Tô Bình Nam đã bình tĩnh lại. Nếu chỉ xét từ giọng điệu thì không nghe ra một giây trước nam nhân vẫn còn hưng phấn lạ thường.
"Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh nhạt của Tô Định Bắc vang lên.
"Cây đổ bầy khỉ tan, rất nhiều tài sản chỉ có Cẩm Tú chúng ta mới có thể nuốt trôi."
Tô Bình Nam thoáng dừng lại rồi tiếp tục nói: "Nhớ là phải làm cho hắn hiểu được muốn rửa tiền sạch sẽ và chuyển đến tài khoản của hắn ở nước ngoài, chúng ta là lựa chọn tốt nhất của hắn."
"Vâng."
Tô Định Bắc thông minh cỡ nào, nàng lập tức hiểu ra: "Nhị ca, nói vậy là mấy tháng nay ngươi để cho ta phụ trách kế hoạch hợp tác tài chính giữa hai bên chỉ là ngụy trang phải không? Chẳng qua là muốn bọn hắn lựa chọn chúng ta ở thời điểm mấu chốt nhất?"
"Đúng vậy."
Tô Bình Nam bồi dưỡng Tô Định Bắc hết mình, không che giấu chút nào: "Thương trường như chiến trường, giang hồ cũng thế. Chúng ta muốn đi tiếp thì cần lấy hài cốt của tập đoàn Viễn Hoa làm đá kê chân."
Tiếng cười lảnh lót của Tô Định Bắc vang lên: "Ta thích một tướng công thành vạn cốt khô."
Nhân trung long phượng, Bình Nam Định Bắc.
...
…
Một tướng công thành vạn cốt khô. Từ câu nói này của Tô Định Bắc cho thấy sự khác biệt giữa nữ hài và Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam đã từng trải qua những thăng trầm của quá khứ. Nam nhân không có ai để dựa vào từng bước bắt đầu từ dưới đáy. Trong quá trình này, tình anh em sống chết giữa hắn và những người khác đã chú định hắn sẽ có ràng buộc.
Còn Tô Định Bắc thì khác.
Quỹ đạo phát triển của nữ hài hoàn toàn trái ngược với quỹ đạo ở thời không khác, không trải qua những âm mưu và những cuộc đấu trí đẫm máu mà lẽ ra nàng phải trải qua, nàng đã sớm ngồi ở vị trí cao.
Điều này khiến nàng tàn nhẫn hơn một chút so với Tô Bình Nam, làm việc chỉ cần mục đích. Người mà nàng lo lắng chỉ có Tô lão nhị.
Cho nên, nữ hài càng giống như bậc vua chúa hơn. Có lẽ ngoại trừ Tô Bình Nam và Tô Văn Văn từ nhỏ đã chăm sóc nàng, những người còn lại trong mắt nàng đều là công cụ.
Không hợp quy củ thì sẽ bị nữ hài loại bỏ.
Điều này đã bắt đầu dần dần lộ ra. Tập đoàn Cẩm Tú phát triển nhanh chóng nhưng việc kinh doanh ngày càng hình thức hóa. Rất nhiều người cũ không mắc phải sai lầm lớn nhưng cơ cấu văn hóa và đầu óc lại không theo kịp.