“Tập đoàn sắt thép Hàn Bảo phá sản.”
Kim Hoằng Nghiệp đi thẳng vào vấn đề: “Đây là một tổn thất lớn cho đất nước. Nhưng điều khiến ta đau lòng nhất là tên tội đồ Kim Tam Vĩnh đã móc rỗng công ty nhưng hắn vẫn có thể trốn thoát, ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Câu nói này khiến Phác Thái Nhật nheo mắt lại, nhưng hắn vẫn giữ thận trọng và sợ hãi đối với Kim Tam Vĩnh. Hắn kiên định trả lời: “Nếu đó là ý định của ông chủ Kim, chúng ta có thể đưa Kim Tam Vĩnh ra xét xử, để hắn phải trả giá.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có hứng thú thi hành công lý, ta cũng không phải ba của ta. Ngược lại ta rất có hứng thú với phương pháp của hắn.”
Kim Hoằng Nghiệp khoát tay, hạ giọng nói ra mục đích của mình: “Nghe nói ngươi và thứ trưởng Triệu Trấn Vũ rất thân thiết. Suy nghĩ của bọn hắn rất thú vị. Ta cho rằng khoảng cách đến thành công của bọn hắn vẫn còn thiếu một người trợ giúp như ta.”
Không giấu diếm mục đích, Kim Hoằng Nghiệp thở dài nói: “Ai mà ngờ được nhà họ Kim, những người đã đổ máu xương máu cho cả xứ sở kim chi lại chen chúc trong một căn phòng rộng một trăm sáu mươi mét vuông với mười một thành viên chứ?”
Kim Hoằng Nghiệp không còn trẻ.
Ba của hắn Kim Chung Đại là ứng cử viên tổng thống lớn tuổi nhất trong lịch sử xứ kim chi, năm nay đã bảy mươi bốn tuổi.
Là con trai trưởng của nhà họ Kim, năm nay Kim Hoằng Nghị cũng đã năm mươi tuổi.
Nói cách khác, hắn không thể chờ đợi được nữa. Một khi bỏ lỡ cơ hội quốc gia bị phá sản như thế này, muốn mò được một khoản tiền kếch sù không còn là điều dễ dàng nữa. Hiện tại đám người Triệu Trấn Vũ đã lộ ra bộ mặt thật, hắn biết được tin tức này cũng không kỳ lạ.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại được nữa.
Kim đại công tử không phải loại người có thể chiến đấu đến chết vì sự nghiệp của mình như ba. Vì vậy hắn quyết định tiết lộ một số bí mật của ba mình bằng mọi giá.
Cuộc sống của Kim Chung Đại rất truyền kỳ, lưu vong ở nước ngoài, bị cầm tù, thậm chí suýt chết đuối ở Đông Doanh. Nhưng đối với Kim đại công tử đã năm mươi tuổi, nếu không đổi được một tấm vé, cuộc sống chẳng khác nào thất bại.
Phác Thái Nhật im lặng.
Bởi vì hắn chỉ là một mắt xích không quan trọng trong chuỗi lợi ích. Người có quyền lên tiếng là Tô tiên sinh. Hắn nhất định phải xin chỉ thị xong rồi mới có thể trả lời.
Tô tiên sinh nắm tất cả mọi thứ của hắn trong tay.
Kim đại công tử cho rằng cơ hội trò chuyện đã được mở ra, vì vậy hắn nhanh chóng đưa ra điều kiện của mình: “Ba của ta đã tiếp nhận Hàn Cường Thực. Không biết tin tức này có đủ cho ta gia nhập hay không?”
“Không thể nào?”
Sắc mặt của Phác Thái Nhật lập tức trở nên khó coi.
Gần đây, Hàn Cường Thực quả thật đang liều mạng tiếp cận ông chủ Kim. Theo phân tích của Phác Thái Nhật, đối phương chỉ đang cố gắng bù đắp vì khoảng cách phiếu bầu quá lớn.
Hắn không ngờ ông chủ Kim sẽ đi ngược lại cách chơi thông thường, chấp nhận đối phương.
Cách làm này rất trí mạng.
Nên biết rằng một khi người lớn tuổi nhất và quyền lực nhất trong hệ thống giám sát được chuyển đến thành nhân viên của phái Kim, vị trí giám đốc hệ thống giám sát mà tập đoàn Kim Môn đang theo đuổi sẽ rơi vào tay Hàn Cường Thực một cách dễ dàng.
“Vì sao lại không thể?”
Kim đại công tử nhìn Phác Thái Nhật, mỉm cười đắc ý: “Mặc dù Thái Nhật ngươi gia nhập khá sớm, cũng có chút bản lĩnh nhưng so với Hàn Cường Thực thì vẫn còn non một chút.”
“Sở chiến lược Seoul kiểm soát rất nhiều tài liệu đen của các đối thủ cạnh tranh. Ngươi cho rằng một loạt tin tức gần đây là do ba của ngươi tạo ra?”
Kim đại công tử lắc đầu: “Không, là Hàn Cường Thực.”
Nhìn Phác Thái Nhật không nói câu nào, Kim đại công tử tiếp tục khuyên: “Ý của ba là để ngươi phụ trách trưởng phòng chiến lược. Hắn cam đoan ngươi sẽ không có việc gì.”
Dứt lời, Kim đại công tử còn cố ý nháy mắt: “Nếu như ngươi đồng ý giới thiệu ta tham gia, có lẽ cục diện sẽ xoay chuyển.”
“Ta cần gọi một cuộc điện thoại.”
Phác Thái Nhật nói: “Kim tiên sinh có thể đợi ta năm phút không?”
Kim đại công tử gật đầu, biểu hiện nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Nếu ngươi cạnh tranh với Hàn Cường Thực cho vị trí đó sau cuộc bầu cử, ngươi chắc chắn bao nhiêu phần thắng?”
Điện thoại rất nhanh kết nối. Tô Bình Nam đưa ra vấn đề mà hắn quan tâm sau khi nghe Phác Thái Nhật miêu tả kỹ càng.
“Tỷ lệ ta thắng hắn không quá 10%.”
Tốc độ nói chậm lại, sau khi nhanh chóng phân tích ưu nhược điểm trong đầu, Phác Thái Nhật nghiêm túc trả lời: “Hắn đã làm việc trong hệ thống quá nhiều năm, rất nhiều vị trí chủ chốt đều là người của hắn, ta rất khó nhúng tay vào. Dù sao Seoul mới là trung tâm chính trị, Busan vẫn còn kém quá xa.”
“Ta đồng ý để Kim gia nhập. Đây là chuyện tốt. Dù sao Kim đại công tử có thể đưa đến tác dụng cân bằng đám người Triệu Trấn Vũ. Còn Hàn Cường Thực?”
Sát ý ngập tràn trong giọng nói của Tô Bình Nam: “Giải quyết vấn đề từ gốc, người chết sao có thể đánh với ngươi?”
Nhiều chuyện phức tạp, khó hiểu dẫn đến bữa tiệc định mệnh này khiến nhiều người khó quên.
…
Sau khi cúp điện thoại, ngón tay của Tô Bình Nam gõ xuống bàn, thật lâu vẫn không nói gì.
“Xem ra chúng ta quá dễ tính rồi.”
Nam nhân lẩm bẩm.
Đối với việc Kim Chung Đại tiếp nhận Hàn Cường Thực, không chỉ Phác Thái Nhật cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Tô Bình Nam cũng bất ngờ.
Nhiều năm như vậy, hệ thống giám sát vẫn luôn là hoàng đế và quần thần. Mỗi lần thay đổi tổng thống đều sẽ có người mới nổi lên. Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này rất đơn giản, bởi vì luôn có một quy tắc bất thành văn trong giới chính trị của xứ sở kim chi.
Đó là, một khi ứng cử viên lựa chọn chấp nhận những thanh tra đã bầu chọn cho mình, chẳng khác nào ngầm đồng ý rằng chỉ cần mình leo lên vị trí cao nhất, hệ thống giám sát sẽ bắt đầu một cuộc cải tổ toàn diện lấy người quy hàng dẫn đầu.
Hệ thống giám sát ở xứ sở kim chi rất đặc biệt, về cơ bản nó vượt trội hơn tất cả các bộ phận khác. Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Tên cáo già Kim Chung Đại hiển nhiên đã vi phạm lệ cũ.