Mấy chữ ba nén hương rưỡi vừa được thốt ra, sắc mặt của tất cả các thúc bá có mặt ở đây và cả Phi Cơ đều trở nên nghiêm túc.
Hiện nay giang hồ đã cảnh còn người mất, tất cả đều xem lợi ích. Nhưng ít nhất thì ngoài mặt không ai dám phủ nhận quy củ.
"Đúng, khắp thiên hạ Hồng Môn là người một nhà. Ba mẹ của huynh đệ là ba mẹ của ta, nếu có kẻ giả vờ không biết sẽ bị sét đánh chết."
Phi Cơ trả lời, sau đó híp mắt nhìn bà cụ mái tóc bạc phơi, trong mắt xuất hiện vẻ cảnh giác: "Ngươi thật sự muốn thắp ba nén hương rưỡi ư?"
"Ta có nạn khó vượt qua, con trai ta vì băng đảng mà chết. Cháu trai của ta cũng là người của băng đảng, ta có tư cách thắp ba nén hương rưỡi thay hắn không?"
Lưu a bà không né tránh ánh mắt như sói của Phi Cơ, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng câu từng chữ.
"Có thể."
Phi Cơ chậm rãi gật đầu, sau đó hô to: "Mở Hương Đường, mời Quan Nhị Gia chứng kiến!"
Nhất thời bầu không khí trong quán trà như đóng băng.
"A bà, vẫn chưa mời Quan Nhị Gia tới, ngươi vẫn còn cơ hội. Ta cho ngươi một trăm nghìn tệ. Ngươi cũng biết mình không phải người Hồng Môn, có lẽ người kia cũng đã nói cho ngươi biết cái giá phải trả để thắp ba nén hương rưỡi là gì."
Phi Cơ sầm mặt nói.
"Ta biết rõ. Con trai ta chết rồi, đầu đảng Đặng mập cũng đã chết. Kiếp nạn này ta không vượt qua được, vậy thì già này chỉ có thể tự gánh vác."
Lưu a bà ưỡn thẳng lưng lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa đầu đảng và Lưu a bà, không ít đả tử trẻ tuổi trong quán trà lộ ánh mắt ngơ ngác.
Ba nén hương rưỡi là gì? Một bà lão yếu đuối ép lão đại Phi Cơ mời Quan Nhị Gia?
Thời đại không ngừng tiến bộ, nghĩa khí quy củ không thắng được lợi ích. Điều này cũng dẫn tới hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi của băng đảng không biết quy củ xưa của Hồng Môn.
Trong mắt bọn hắn, người giỏi đánh đấm nhất, lắm tiền nhất mới là đại ca oách nhất. Còn quy củ?
Bao giờ mình thượng vị thì tìm hiểu cũng không muộn. Đây mới là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng đa số đả tử tầng chót.
…
Khói hương lượn lờ, Quan Nhị Gia được đặt ở sảnh chính.
Phi Cơ tiến lên phía trước, Thập Nhị thúc có bối phận cao nhất đã châm hai nén hương rồi đưa cho Phi Cơ bằng hai tay.
"Tứ bát cửu đời thứ hai mươi mốt của Hòa Ký mời Quan lão gia đi ra làm chứng."
Phi Cơ châm hương, chắp hai tay trước ngực, cung kính bái lạy rồi cắm hương. Sau đó, hắn mới xoay người nhìn Lưu a bà: "Trước mặt Quan Nhị Gia, ta xem ngươi thắp hương ba nén hương rưỡi như thế nào."
Nói xong hắn nheo mắt nhìn bà cụ mái tóc bạc phơ trước mặt, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ra dấu cho Hung Nhân Kiệt ở bên cạnh.
Ngay cả Hung Nhân Kiệt ngày thường cay độc cũng lộ vẻ không đành lòng.
Hiện nay trong Hồng Môn có rất ít người thắp ba nén nhang rưỡi. Theo quy củ Hồng Môn, làm vậy có nghĩa là nhờ đồng môn giúp đỡ.
Lưu a bà đến tìm Hòa Ký giúp đỡ thì phải tuân theo điều thứ nhất trong ba mươi sáu quy tắc của Hồng Môn.
Sau khi gia nhập Hồng Môn, ba mẹ của ngươi là ba mẹ của ta, anh chị em của ngươi là anh chị em của ta, vợ của ngươi là chị dâu của ta, cháu của ngươi là cháu của ta, nếu làm trái sẽ bị sét đánh chết.
Xa Vương Quỷ vì băng đảng mà chết, cho nên Lưu a bà có thể thực hiện quy củ này.
Nhưng đừng quên, trong quy củ của Hồng Môn còn có một điều: không được nói với người ngoài chuyện Hồng Môn, ba mẹ anh em không phải người gia nhập Hồng Môn thì không được lên tiếng.
Bây giờ Lưu a bà dùng quy củ Hồng Môn thắp hương xin giúp đỡ. Xa Vương Quỷ đã chết, Đặng mập không còn, vậy thì bản thân nàng phải gánh trách nhiệm lên tiếng.
Nói cách khác, ngươi muốn thắp hương này thì phải tự đâm ba dao sáu lỗ, từ đầu đến cuối không được kêu đau, trái lại còn phải hô ba tiếng "tốt". Nếu không, ngươi không thắp được hương này.
"Lấy đến đây."
Giọng nói của Phi Cơ rất lạnh lùng. Hung Nhân Kiệt không do dự, lấy ra một con dao găm đặt vào tay Phi Cơ.
Keng!
Phi Cơ ném dao xuống dưới chân Lưu a bà với vẻ mặt vô cảm: "Ta kính già, một dao là đủ rồi."
"Ta thắp hương, ngươi phải gánh vác chuyện của cháu trai ta, nếu không bà già này khinh thường ngươi, dù thành quỷ cũng không tha cho ngươi."
Lưu a bà hiểu rõ sức khỏe của mình.
Nếu thật sự đâm ba dao sáu lỗ, e là nàng sẽ mất mạng ở đây. Vì vậy, câu nói này mang ý cầu xin xen lẫn thù hận, khiến làm cho tất cả mọi người rùng mình.
"Được."
Phi Cơ gật đầu: "Ta hứa với ngươi. Nhiều thúc bá huynh đệ như vậy, ta muốn ngồi vững vị trí tứ bát cửu thì không thể thất hứa."
Lưu a bà nhặt dao găm lên.
Bà lão sống một đời, đây là lần đầu tiên cầm loại vũ khí này. Nàng nghiêm túc cầm vũ khí sắp lấy đi tính mạng của mình.
Dao rất nặng cũng rất sắc, nhưng không sáng bóng. Nó khác loại dao sáng bóng trong phòng ăn ngày thường, hơi bẩn, hẳn là đã được xử lý ánh sáng. Điều khiến bà cụ sợ hãi nhất là trên dao vẫn còn dính màu đỏ thẫm.
Nàng biết rõ những người này làm gì, biết rõ đây là máu gì.
Máu người.
Nhất thời tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lưu a bà.
Những người này đã chứng kiến cảnh giang hồ chém giết rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cảnh một bà cụ tóc bạc lưng gù làm chuyện này.
Bọn hắn rất hung ác, nhưng rất nhiều người đều để lộ ánh mắt không đành lòng.
Nếu là lão nhân lăn lộn giang hồ gặp phải chuyện này thì rất có kinh nghiệm. Đó là phải ra tay thật nhanh, càng nhanh càng tốt, chỉ có như vậy mới giảm thiểu đau đớn.
Mà hành động của Lưu a bà nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chẳng những nàng không đâm nhanh, mà ngược lại còn tìm một cây cột chống trong sảnh chính, cắm chuôi dao lên đó, sau đó đặt cánh tay trái lên dưỡi dao.
Sau đó toàn thân dùng sức.
Phập! Mũi dao đâm vào cơ thể, máu tươi chảy ra.