Có một câu, đao hư thì khó tra vào vỏ.
Hiện tại, Lý Chi Diệp đang rơi vào tình huống này. Đánh, tất cả đồng minh đồng ý tham gia đều không có mặt. Không nói đến hắn có đánh thắng hay không, cuối cùng hắn nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.
Không đánh, Hòa Ký không cho hắn bậc thang để leo xuống. Hắn khí thế hung hăng dẫn một đám người đến đây, bị người ta nói vài câu đã sợ hãi chạy về, sau này hắn làm sao mà lăn lộn trên giang hồ?
Nhìn đám đàn em đã mất đi khí thế, sắc mặt Lý Chi Diệp không khỏi phát sầu.
“Đám người phản bội kia, bọn hắn không đến, lão tử cũng không chơi.”
Rốt cuộc, Lý Chi Diệp vẫn chú ý đến yếu tố cẩn thận. Hắn hô lớn một câu, xem như cho mình một bậc thang.
Nam nhân biết rõ, có tiếp tục thì phần thắng cũng không lớn.
Lưu manh chém giết ngoài đường, khí thế quan trọng nhất. Mặc dù đám người hung dữ nhất Hòa Ký đã bị cảnh sát bế đi, nhưng tiếng xấu của đối phương quá lớn, cứ như vậy bọn họ ép hắn đến mất hết can đảm.
Thế thì còn đánh như thế nào? Địa bàn của Hòa Ký có tiếng khó gặm. Nếu chẳng may nhiều người đánh ít người lại đánh thua, hắn chỉ có thể đi bán trứng luộc ở Nguyên Lãng mà thôi.
Trong lúc Lý Chi Diệp định rời đi, Kê Đông sắc mặt tái nhợt ngăn hắn lại.
“Lão đại, sự việc không ổn.”
Lý Chi Diệp ngẩng đầu. Không biết từ khi nào, cửa vào phía Đông phố Bát Lan bắt đầu xuất hiện rất nhiều người, ít nhất có hơn ngàn người.
Người dẫn đầu là Mã A Thái dưới trướng Minh Vương.
Tay phải A Thái quấn khăn lông trắng cầm con dao rựa, tay trái ngoáy mũi nói với Lý Chi Diệp: “Phố Bát Lan không dễ tiến vào như vậy đâu. Đại Diệp ca, hôm nay lão đại bảo ta tiễn ngươi lên đường.”
Sắc mặt Lý Chi Diệp tái xanh.
Kinh nghiệm của hắn nói cho hắn biết lúc này hắn tuyệt đối không được để lộ sự e sợ. Nếu không, kết cục của hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Lý Chi Diệp phun ra đầu thuốc lá, giọng điệu châm chọc: “Muốn đụng đến ta? A Thái ngươi không đủ tư cách đâu. Ta muốn biết Hào Mã Bang trở thành chó của Hòa Ký từ khi nào?”
“Khó trách người ta hay nói lão đại của Thập Tứ Thủy đầu toàn cứt. Ngươi rời khỏi Nguyên Lãng chính là rời khỏi Thập Tứ Thủy.”
Khi hai người nói chuyện, người của hai bên đã cách nhau chưa đến một mét.
Thậm chí hai bên còn nhìn thấy rõ ràng lỗ chân lông của đối phương. A Thái hít sâu một hơi, chỉ con dao rựa trong tay vào Lý Chi Diệp: “Lão đại đã nói rồi, qua đêm nay, trong bốn băng đảng lớn ở Cảng thành sẽ không còn Thập Tứ Thủy nữa.”
Người của cả hai bên lao vào nhau, đan xen giữa những âm thanh gầm rú.
Loạn đã chính thức kéo màn…
…
Lúc này lẽ ra là thời điểm náo nhiệt nhất trên phố Bát Lan, vô số đàn ông sẽ trải qua một đêm sung sướng trên con phố này.
Nhưng hôm nay, phố Bát Lan lại khá quạnh quẽ. Chỉ có mấy tên lưu manh dùng tính cách nguyên thủy nhất của mình để tiến hành va chạm.
Vừa đối mặt, hai bên đã ngã xuống không ít người.
“Đừng nương tay, cứ giết cho ta.”
Có thể được gọi là Tứ Nhãn Hổ, Lý Chi Diệp tất nhiên có sự dũng mãnh thuộc về hắn.
Lui phía sau hai bước tránh được hai nhát dao đang chém tới của A Thái, sắc mặt của nam nhân vô cùng khó coi. Hắn nhìn ra được tên khốn A Thái không phải đánh hắn để lập uy mà là muốn giết chết hắn.
Hai nhát dao vừa rồi, dao thứ nhất là chém vào cổ của hắn, dao thứ hai là chém vào tim của hắn.
Trong lòng Lý Chi Diệp không khỏi chấn kinh. Chẳng lẽ đối phương nói đánh đổ Thập Tứ Thủy là thật sao?
Lần này hắn làm việc không liên quan đến lợi ích hạch tâm của Hào Mã Bang. Hắn ra tay nặng như vậy đủ nói lên hắn muốn không chết không thôi với Thập Tứ Thủy.
Hắn nhìn ra được đám đàn em của A Thái đều quyết tâm liều chết. Lý Chi Diệp tận mắt nhìn thấy một đàn em của mình bị đánh bại, đồng thời còn có người nhào đến chém một dao.
Điều này cực kỳ hiếm thấy.
Đám lưu manh bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ, máu văng tung tóe khắp nơi.
Chỉ một chút phân thân, Lý Chi Diệp đã bị A Thái áp sát. Chân trái của A Thái đột nhiên đạp ra, Lý Chi Diệp đau đớn xoay người lại. Trường đao của A Thái đã chém xuống thật mạnh.
Kê Đông không sợ chết cứu được Lý Chi Diệp một mạng. Hắn rống to một tiếng, ôm lấy phần eo của A Thái. Dù vậy, con dao vẫn chém một đường phía sau lưng của Lý Chi Diệp, khiến Lý Chi Diệp đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhìn Kê Đông bị chém túi bụi, Lý Chi Diệp nhanh chóng lui lại. Đây không phải địa bàn của Hòa Ký, nhưng Hào Mã Bang lại đang giúp Hòa Ký giết người.
Giết người trên đường phố có một giai đoạn phát triển rất mạnh.
Vào những năm 1950, 1960, cuộc chiến giữa hai băng đảng thực sự rất khốc liệt. Sau một trận quyết đấu, nhiều người không bao giờ đứng dậy nữa.
Thời gian trôi qua, mức sống được nâng cao. Những kẻ ngoài vòng pháp luật ngày càng ít đi. Mọi người dần dần có chừng mực. Dù sao, ra ngoài lăn lộn kiếm tiền ai mà không liều mạng chứ. Khi xảy ra chuyện, chẳng ai muốn ngồi tù cả. Cho dù có con đường thuận lợi để đi, nhưng tha hương nơi đất khách quê người, ăn nhờ ở đậu cũng chẳng tốt đẹp gì.
Vì vậy, đàn em bên dưới có dám liều mạng hay không là có thể nhìn ra được nội tình của băng đảng.
Vốn nhiều người đánh ít người, cộng thêm khí thế của phía Lý Chi Diệp đã không còn. Sau khi mấy người ngã xuống liên tiếp, tình huống binh bại núi đổ.
Sau khi Bản thúc chết, Minh Vương đã leo lên chức đầu lĩnh Hào Mã Bang.
Khác với Bản thúc quen bày mưu tính kế, Minh Vương dựa vào vũ lực trấn áp những kẻ không phục.
Phi Cơ của Hòa Ký sẵn sàng nhường một con đường kiếm tiền cho Minh Vương, Minh Vương cũng đồng ý bỏ ra một phần lợi nhuận. Mấy năm qua, những địa bàn nằm rải rác như vụn cát đã được Minh Vương gom vào.
Trước khi khai chiến, Minh Vương đã nói: “Lần này chúng ta nhất định phải đánh chìm Thập Tứ Thủy. Có người ra mặt thì phải có người đưa tang, cứ đánh thoải mái.”
Lý Chi Diệp vừa lui, sĩ khí vốn không còn thừa mấy của Thập Tứ Thủy lập tức tan thành mây khói. Tình hình nghiêng về một bên.