Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1750 - Chương 1750. Muốn Làm Thì Phải Làm Cho Lớn

Chương 1750. Muốn làm thì phải làm cho lớn
Chương 1750. Muốn làm thì phải làm cho lớn

Cách phố Bát Lan một con đường, mấy chiếc xe công kích yên lặng đậu sát góc đường. Trương Kiến Huy tay cầm bộ đàm sắc mặt tái xanh.

Vị trí đậu xe rất khéo.

Từ vị trí của hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc chiến tàn khốc giữa hai bên. Nhìn máu văng ra khi từng tên lưu manh ngã xuống, khóe mắt nam nhân giật giật.

Hôm nay, PTU và cảnh sát vũ trang lẽ ra phải tuần tra trị an ở phố Bát Lan đã được chuyển đi. Hắn không phải kẻ ngu. Hắn biết có lãnh đạo cấp cao trong hệ thống tham gia vào ván cờ trong giang hồ, mục tiêu chỉ thẳng Hòa Ký.

Bây giờ nhìn tình huống này, mặc dù hắn không biết nội tình cụ thể, nhưng hắn phân tích rất thấu đáo. Sự việc đã thoát khỏi khống chế.

Trình độ chém giết tàn nhẫn, ngay cả hắn đã làm cảnh sát rất nhiều năm cũng chưa từng thấy. Không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này. Là người dẫn đội PTU hôm nay, hắn khó mà thoát khỏi trách nhiệm.

Nhất định phải lên bờ.

“Hòa Ký không ra tay. Hiện tại, Hào Mã Bang xuất hiện giải quyết Thập Tử Thủy. Tình huống bây giờ là Hào Mã Bang đã nổi điên. Ta mặc kệ các ngươi suy nghĩ chuyện gì, ta chỉ muốn nói một câu. Nếu bây giờ còn không khống chế cục diện, số người chết tối nay nhất định sẽ lên trang nhất.”

Trương Kiến Huy nhấn mạnh sức nặng của tội danh trong báo cáo để giải vây cho mình.

Trong bộ đàm im lặng. Trung tâm chỉ huy luôn trả lời rất nhanh rơi vào yên tĩnh một cách kỳ lạ.

“Phố Bát Lan phát sinh xung đột. Ta lặp lại, phố Bát Lan phát sinh xung đột.”

Trương Kiến Huy gầm lên trong bộ đàm: “Trương Kiến Huy chỉ huy xe công kích PTU3362 thỉnh cầu hành động, có thể nổ súng khi cần thiết.”

“Rõ.”

Bên trong bộ đàm vẫn luôn im lặng rốt cuộc phát ra âm thanh: “Vừa rồi tín hiệu có trục trặc, hiện tại ta thông báo cho tất cả PTU gần phố Bát Lan điều động đến để kiểm soát tình hình. Trong tình huống cần thiết có thể nổ súng. Chúc mọi người may mắn. Kết thúc.”

“Rõ.”

Trương Kiến Huy mỉm cười lạnh lùng. Hắn quay sang nói với tài xế: “Lái nhanh một chút.”

Nam nhân ném khẩu súng hơi cay trong cốp xe cho Đại Miêu có kỹ thuật bắn súng giỏi nhất: “Đừng nghĩ cái gì khác, xuống xe lập tức nổ súng ngay. Chúng ta kiểm soát tình huống phát triển, như vậy lửa sẽ không cháy lên người chúng ta.”

Chiếc xe gầm rú, tiếng còi vang vọng cả bầu trời đêm.

Hiện thực chưa bao giờ đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến chỉnh thể, rất nhiều người sẽ vô tình bị cuốn vào vòng xoáy này.

Tô Bình Nam cho rằng Tăng Quốc Sơn ngươi muốn Hòa Ký loạn, muốn khống chế tình huống phát triển? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Muốn làm thì phải làm cho lớn.

Phản kích đầu tiên của Tô Bình Nam muốn toàn bộ băng nhóm ở Cảng thành đều loạn.

Cùng một thời gian, Trung Hoàn.

“Thập Tứ Thủy đúng là hút nước. Mẹ nhà nó, nghe nói nơi này một tháng có thể kiếm trăm triệu.”

Tiếng gầm rú của hàng chục chiếc ô tô trên đường vô cùng điếc tai. Một trong Thập Kiệt của Tân Ký là Thiểm Diệu ca nhảy xuống xe đầu tiên. Nhìn hộp đêm 7o và một công ty tài chính bên cạnh, nam nhân phun ra một cục đờm đặc.

Đánh nhưng không được chiếm địa bàn khiến cho Thiểm Diệu cực kỳ bất mãn.

“Quét dọn địa bàn nhất định phải đánh đổ A Thủy và Đại Nhãn. Gặp chuyện khó khăn cũng đừng nương tay.”

Hắn xoa mái tóc vừa mới vuốt keo xong, lẩm bẩm một câu: “Vừa mới làm tóc xong, lão đại biết chọn thời gian ghê.”

Dứt lời, hắn nhận lấy con dao rựa mà đàn em đưa tới, một ngựa đi đầu, gầm lên: “Làm việc thôi.”

Một vài tên lưu manh đứng ở bãi đậu xe hộp đêm Vĩnh Lợi, nhìn một nhóm người bị chém gục xuống đất trước khi bọn hắn kịp phát ra âm thanh.

Thiểm Diệu ca đá tung cánh cửa kính của hộp đêm. Âm thanh răng rắc chói tai khiến ca sĩ đang hát trên sân khấu phải im lặng.

“Ai dám đến làm loạn vậy? Có biết nơi này là địa bàn của Thủy ca hay không?”

Phản ứng của đàn em đắc lực dưới trướng A Thủy Thập Tứ Thủy rất nhanh. Hắn nhảy ra khỏi ghế, đồng thời còn có mười nhân viên bảo vệ đi theo đằng sau hắn.

“Là ngươi à, A Diệu?”

Con dao lóe sáng đã chém vào vai của Đại Nhãn, gần như cắt đứt xương vai của đối phương. Đại Nhãn kêu lên một tiếng đau đớn rồi lui lại.

Máu và rượu văng lên giữa không trung. Dưới ánh đèn ấm áp, nó giống như một bức tranh phong cảnh loang lổ vết mực.

“Xử lý bọn hắn.”

Thiểm Diệu gầm lên. Đám lưu manh bên dưới cũng tràn lên, vung con dao sáng bóng dính đầy máu khiến rất nhiều vị khách phải nôn mửa.

“A Thủy ở đâu?”

Mười nhân viên bảo vệ bị chém ngã lăn dưới đất. Nam nhân miệng ngậm điếu thuốc giẫm lên mặt đối phương, cúi người xuống, giọng điệu ác độc.

“Tầng ba, đằng sau phòng 433 có một cầu thang thoát hiểm.”

Một tên lưu manh bị giẫm dưới chân trả lời rất nhanh: “Thủy ca rất cẩn thận…” Không để ý đến lời tên lưu manh còn nói chưa hết, Thiểm Diệu gần như lập tức xông về phía cầu thang.

Lần này, hành động của lão đại Hạng Thất rất lớn, hơn nữa còn hứa hẹn còn rất mê người. Nếu hắn không xử lý được A Thủy, các thành viên khác sẽ đoạt lấy. Hắn vĩnh viễn không bao giờ thu được lợi vào tay.

Thiểm Diệu đuổi theo, quân sư của hắn là Trần Sở nắm cổ áo tên quản lý đang run lẩy bẩy trong góc: “Ngươi giúp ta truyền một câu, Tân Ký làm việc là ân oán cá nhân. Chúng ta không động vào địa bàn này.”

Quản lý không hiểu.

Nghe đối phương báo tên, trong lòng hắn lập tức bình tĩnh lại. Báo thù trên giang hồ không liên quan đến mấy người làm ăn như hắn. Nhưng mục đích không phải đoạt địa bàn khiến hắn cảm thấy rất lạ.

“Về sau, chúng ta sẽ thu phí bảo kê mỗi tháng…”

Văn hóa băng đảng Cảng thành rất đậm. Nếu một hộp đêm không có ai bảo kê, chó mèo gì cũng có thể đến quấy rối, kinh doanh buôn bán gì cũng không được.

“Người của chúng ta không đụng đến địa bàn của ngươi nhưng các băng nhóm khác thì không biết.”

Trần Sở vỗ vai quản lý: “Làm phiền các ngươi lát nữa quét dọn sạch sẽ giùm. Tổn thất tối nay, ngươi cứ dựa theo quy định mà hỏi người phụ trách tiếp nhận.”

Thấy quản lý không tin tưởng cho lắm, Trần Sở cười nói: “Ai không phục, cứ nói cho hắn biết Trần Sở ta đã nói như vậy, bảo hắn tìm ta.”

Hết chương 1750.
Bình Luận (0)
Comment