A Thủy đang chạy trốn cảm thấy phổi của mình như muốn nứt ra. Đã lâu rồi hắn không vận động cường độ cao như vậy, cơ thể đã phát ra cảnh cáo đối với hắn.
Hắn không dừng lại.
Chạy chưa chắc sẽ chết, nhưng không chạy nhất định sẽ xong đời.
A Thủy đã nhìn thấy bóng dáng của Thiểm Diệu, trên người lập tức có sức lực hơn, co cẳng chạy thật nhanh.
Tiềm lực của con người đúng là vô tận. A Thủy ít khi rèn luyện, luôn tự cho mình là thông minh lại có thể chạy nhanh như thế, hơn nữa còn có thể nói chuyện: “Thiểm Diệu, đầu óc ngươi toàn bã đậu à? Ngươi dám đuổi tận giết tuyệt trên địa bàn của ta?”
Bản thân A Thủy không phải là đả tử. Sở dĩ hắn có được địa bàn ở Trung Hoàn là vì mấy đầu lĩnh của Thập Tử Thủy không ai phục ai, cuối cùng dẫn đến kết quả giao cho hắn.
Nguyên nhân hắn có thể lên chức là vì hắn nhát gan, sẽ không tham ô tiền bạc.
Thiểm Diệu không trả lời.
Không phải hắn không muốn trả lời mà là hắn không có đáp án. Hắn không biết vì sao lão đại lại làm như vậy, cho nên hắn chỉ có thể xử lý đối phương một cách gọn gàng mà thôi.
Tốc độ của hai người bằng mắt thường có thể thấy được đang sát gần đến nhau. Thiểm Diệu dùng con dao rựa trong tay dùng sức chém vào phần lưng của A Thủy.
Điều này là cọng rơm cuối cùng đè gục con lạc đà.
A Thủy lảo đảo ngã xuống đất. Sau khi loạng choạng đứng dậy, hắn lắp bắp cầu xin đối phương. Hiển nhiên, nỗi sợ cái chết đã đánh mất tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
“Thiểm Diệu ca, ta có tiền, ta đưa cho ngươi hết.”
Thiểm Diệu trả lời hắn bằng một cú bóp chặt cổ họng của hắn.
…
Đêm nay chú định sẽ toàn là máu tươi. Cảnh tượng tương tự diễn ra trên khắp địa bàn của Thập Tứ Thủy.
“Đánh rắn phải đánh bảy tấc. Tân Ký và Hào Mã Bang quả thật có thể làm được. Địa bàn của Thập Tứ Thủy chỉ là ngoài mặt mà thôi.”
Cho dù đã là đêm khuya nhưng tinh thần của Tô Bình Nam vẫn rất tỉnh táo, không nhìn ra bất kỳ sự mỏi mệt nào. Cho dù hắn giàu có đến cỡ nào, dã tính trong người hắn không bao giờ mất đi được.
“Câu chuyện thực sự đằng sau con rắn là sổ sách của đám lão già sống dai và những công ty tài chính ở Trung Hoàn.”
Tô Bình Nam nói tiếp. Sau đó, hắn nhìn Lục Viễn và Đỗ Cửu đang đứng trước mặt mình: “Tối hôm nay sẽ rất loạn, khiến cho rất nhiều chuyện trở thành bí mật. Các ngươi hãy đi tiễn con quái vật khổng lồ đoạn đường cuối cùng đi.”
Hai người khom người rời đi.
…
Trung Hoàn là trung tâm tài chính của Cảng thành. Hộp đêm ở đây không nhiều. Đương nhiên phần lớn doanh nghiệp mà băng đảng thu hút đều là công ty tài chính.
Gọi công ty tài chính nghe cho nó êm tai, chứ thật ra nghiệp vụ chính của những công ty này là cho vay nặng lãi. Đương nhiên, đám lưu manh rất thức thời. Các băng đảng cũng sẽ đầu tư vào trung tâm tài chính quốc tế hóa này.
Đừng tưởng băng đảng thì không cần dùng tiền.
Các băng đảng lâu năm hiểu được tầm quan trọng của sự tin tưởng. Bọn hắn cần hỗ trợ tài chính cho một loạt công việc như tìm người, phí an gia…
Không có tiền, không giải quyết được sự việc thì ai phục ngươi chứ?
Thế giới này luôn tàn khốc như vậy.
Có thể nói, một phần lớn tài sản của Thập Tứ Thủy tập trung ở tầng hai mươi bảy của tòa nhà chọc trời dát kính xanh đen này.
Trời vừa rạng sáng.
Vầng trăng sáng ban đầu trên bầu trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che phủ, một chiếc xe tải lặng lẽ đậu ở điểm mù của chiếc camera duy nhất.
“Đến rồi.”
Một nam nhân đội mũ lưỡi trai dáng vẻ rắn rỏi xuống xe trước, nheo mắt nhìn tòa nhà đối diện, sau đó giơ cổ tay lên xem giờ: “Thông tin chính xác, tầng một có bốn nhân viên an ninh. Hiện tại là 1h45’ sáng, mười lăm phút nữa mọi việc sẽ xong.”
“Ta biết rồi.”
Mấy hán tử xuống xe đều đeo găng tay da màu đen, gần như đồng thời nhìn đồng hồ, hạ vành mũ bước nhanh về phía tòa nhà…
…
Có một loại phim ở Cảng thành gọi là phim ma.
Cũng không biết vì sao rất nhiều bộ phim đều lấy bối cảnh trong một tòa nhà, hiệu quả không tệ.
A Khôn là một người rất nhát gan nhưng lại rất thích phim kinh dị.
Ngươi nói hắn nhát gan, nhưng hắn dám một mình đi xem phim ma vào lúc nửa đêm.
Ngươi nói hắn gan lớn, nhưng hắn sẽ nhắm mắt lại trước khi cảnh quan trọng diễn ra. Ngay cả như vậy, hắn vẫn giật mình bởi tiếng nhạc kỳ lạ và đáng sợ.
Hôm nay là ngày thứ ba hắn trực ca đêm ở tòa nhà Ngân Đô.
Người trẻ tuổi ở Cảng thành rất khó thăng tiến. Công việc này là công việc thứ hai của hắn. Mặc dù tiền lương không cao nhưng xem như không tệ. Dù sao ban đêm chỉ cần tuần tra vài lần là có thể lén lút đi ngủ, không cực khổ như ngoài mặt.
Nhưng A Khôn ngồi ở quầy lễ tân lầu một lại cực kỳ tỉnh táo. Không phải hắn không muốn ngủ mà là hắn không ngủ được.
Không có nguyên nhân nào khác.
Tòa nhà trống trải vào nửa đêm trông vô cùng u ám, thỉnh thoảng có tiếng động lạ từ đâu đó khiến hắn cảm thấy bất an, nghi thần nghi quỷ.
Cộc cộc!
Cánh cửa kính sáng loáng của đại sảnh đột nhiên có tiếng gõ, khiến A Khôn vừa mới buồn ngủ không khỏi giật mình. Hắn đưa mắt nhìn lên, không biết từ lúc nào, một nam nhân đội mũ vành rất thấp đã xuất hiện trước cửa.
“Khốn kiếp, người dọa người ta chết khiếp.”
A Khôn lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy. Hắn không nghi ngờ gì cả, tòa nhà này là công ty tài chính, nhiều người phải tăng ca hoặc đêm khuya làm việc là chuyện bình thường.
Cũng không còn cách nào, bên kia đại dương đang là ban ngày.
“Báo tên công ty, căn cước công dân để đăng ký.”
Sau khi nhấn nút mở khóa, A Khôn tiện tay đặt cuốn sổ đăng ký lên bàn tiếp tân, cũng không ngẩng đầu. Nhưng người đến lại không giống như những người khách ngày thường, cực kỳ im lặng.
“Bảo vệ cũng là người. Ngươi đừng lãng phí thời gian của ta chứ.”
A Khôn vẫn còn đang ngáp rốt cuộc phát hiện có chỗ không ổn, vừa mới ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một cái chân đá tới.
Ầm!
Tốc độ đá chân của đối phương rất nhanh, đá thẳng vào huyệt Thái Dương của A Khôn. A Khôn không kịp kêu một tiếng, ngã ngửa ra đằng sau.