“Phù hợp với thông tin của chúng ta.”
Lục Viễn cầm tờ danh sách nhân viên làm việc trên bàn, nhanh chóng lướt qua.
“Ban đêm có sáu nhân viên bảo vệ, một nhóm hai người, cứ cách một tiếng tuần tra một lần. Chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Nam nhân bỏ tờ giấy xuống, giọng nói lạnh lùng: “Nếu chạm mặt, đừng nương tay, chỉ có thể trách bọn hắn không may mắn.”
Những người còn lại gật đầu.
Rất nhanh, một đám người biến mất ngay lối vào cầu thang.
…
Có hai mươi bốn họ trong Thập Tứ Thủy, nhưng họ chính thống chỉ có một người.
Là nhà họ Cát.
Hiện tại, vẫn không có ai ngồi lên vị trí lão đại của Thập Tứ Thủy nhưng Thập Tứ Thủy vẫn có sự đoàn kết nhất định là vì còn có một người.
Con trai của đầu lĩnh Cát, Cát Hùng Chí.
Mặc dù thế hệ thứ hai của nhà họ Cát không có hứng thú với vị trí lão đại, nhưng quyền lên tiếng trong băng đảng không hề sụt giảm chút nào. Nhờ mối quan hệ của hắn, mỗi họ trong Thập Tứ Thủy mới có thể bình an vô sự.
Cát Hùng Chí gần sáu mươi tuổi vẫn còn chưa ngủ. Hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác khiến cho hắn ngày thường vốn đã không ngủ ngon giấc giờ lại càng khó ngủ hơn.
Tất cả đều là tin tức xấu.
Mấy họ còn lại của Thập Tứ Thủy đang bị loại bỏ. Mặc dù bây giờ không biết đã chết bao nhiêu người, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, Thập Tứ Thủy đã hoàn toàn mất đi quyền lên tiếng trên giang hồ như trước kia.
Người làm việc là Tân Ký và Hào Mã Bang.
Suy nghĩ thật lâu, Cát Hùng Chí không nghĩ ra vì sao đối phương lại làm như vậy. Hắn gọi điện thoại cho Hạng Thất nhưng đối phương không bắt máy.
“Các ngươi nghĩ chúng ta là quả hồng mềm sao?”
Cát Hùng Chí ngồi chính giữa, nghiêm túc nhìn những lão đại thế hệ trước: “Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải phản kích. Đối phương muốn nhổ cờ của chúng ta. Địa bàn có lấy lại được hay không không quan trọng. Chúng ta cần phải nói cho giang hồ biết chúng ta là một con sói ăn thịt người chứ không phải là một con chó cụp đuôi.”
Những người có mặt ở đây đã không còn trẻ, gương mặt chỉ toàn là sương gió tháng năm.
“Tiền đâu? Cho dù đám lão già chúng ta có một số đệ tử nhưng chúng ta không bỏ ra nổi phí an gia. Ai sẽ liều mạng cho chúng ta chứ?”
Giọng điệu của Mã Giao Phùng hơi châm chọc: “Khi Hồ Tu Dũng nhậm chức, người nào cũng lo phát tài của riêng mình. Khi bốn địa bàn của ta bị Minh Vương càn quét, cả đám đều sợ hãi, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, không ai dám đánh lại Hào Mã Bang. Các ngươi nên biết rằng, bốn chữ “cùng nhau trông coi” một khi bị vứt đi thì khó mà lấy lại được.”
Là lão đại một thời của Thập Tứ Thủy, Mã Giao Phùng cảm thấy cực kỳ thất vọng với băng đảng. Hắn thấy Thập Tứ Thủy có kết cục như ngày hôm nay, Cát Hùng Chí khó mà thoát khỏi trách nhiệm.
Hổ phụ khuyển tử.
Đầu lĩnh Cát khí thế đến cỡ nào. Năm đó, hắn là anh hùng chấn động từ Cảng thành đến Nhật Bất Lạc. Nhưng đứa con trai này của hắn chỉ biết kiếm tiền, lúc nào cũng luồn cúi, không muốn tạo nên bất kỳ sự chú ý nào.
Hắn không muốn gánh trách nhiệm với băng đảng, chỉ muốn kiếm lợi. Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy chứ?
Quả thật trong mắt người ngoài, Cát Hùng Chí đủ khiêm tốn.
Thậm chí, hắn còn có một quán rượu cũ kỹ, ngày thường chỉ có hàng xóm láng giếng đến uống, rất ít khi có thành viên của băng đảng đến.
Các con của hắn đã định cư và làm việc ở nước ngoài. Có thể nói, đời thứ hai nhà họ Cát đã hoàn toàn xem Thập Tứ Thủy như một cái bô để kiếm tiền.
“Mấy chuyện đó đã qua, bây giờ nhắc lại có ích gì đâu?”
Cát Hùng Chí ho khan vài tiếng mới tiếp tục nói: “Ta sẽ bỏ tiền ra. Địa bàn lấy lại được, ta sẽ không lấy một xu.”
Người ở đây đều im lặng, hiển nhiên bọn hắn đang cân nhắc được mất. Bọn hắn khác với Cát Hùng Chí. Mặc dù bối phận của ai cũng cao, nhưng tất cả đều như mặt trời chiều ngả về tây.
Hiện tại Cát gia đồng ý bỏ tiền, không ít người bắt đầu động tâm tư.
Khi bầu không khí đang im lặng, đàn em đầu trọc mà Cát Hùng Chí tin tưởng nhất bước lên, nghiêng người nói với lão đại: “Lão đại, ngoài cổng có hai chiếc xe, tình huống có vẻ không ổn.”
Cát Hùng Chí đứng dậy bước đến cửa sổ, dùng tay vén tấm rèm cửa. Tình huống bên ngoài khiến cho con ngươi của hắn co lại.
…
Đám người Lục Viễn không lựa chọn đi thang máy mà đi thang bộ. Nguyên nhân quan trọng nhất là vì camera.
Với sự tiến bộ của công nghệ, rất nhiều phương thức làm việc trong bóng tối lại càng thêm bí mật.
Tốc độ mọi người tiến lên nhanh dọa người.
Đương nhiên, có thể được chọn làm việc này không một ai xoàng xĩnh cả. Nhân tài có thể đảm nhận một phía của tập đoàn Cẩm Tú không ít, nhưng có những người càng tàn nhẫn bá đạo hơn.
Tốc độ nhanh như vậy nhưng bước chân của bốn năm người vẫn nhẹ nhàng, đủ để nhìn ra tố chất cơ thể mạnh mẽ của những người này.
Mục tiêu của bọn hắn là công ty tài chính Vĩnh Phát nằm ở lầu 7A. Tất cả các tài khoản tài chính cá nhân bên trong phải bị tiêu hủy.
Tô Bình Nam biết rất rõ đây là tài nguyên dưỡng lão của đám lão đại thế hệ trước của Thập Tứ Thủy. Cắt đứt đường dây này, đám người đó sẽ cắn xé lẫn nhau.
“Bên trong hẳn có ba bảo vệ trực đêm. Nhân viên bảo vệ có khả năng sẽ tuần tra ở đây trong bốn phút nữa.”
Lục Viễn cởi chiếc áo khoác màu đen của mình xuống, bên trong là một bộ đồng phục giống trang phục nhân viên bảo vệ như đúc.
“Để ta đi gọi mở cửa. A Cửu ngươi canh bên ngoài. Có biến thì ra tay liền.”
Đổ Cửu và Đỗ Thạch biến mất ngay góc rẽ tăm tối của hành lang.