Hiện thực không phải phim ảnh.
Không có cốt truyện, không có kịch bản, càng không có hai bên đánh nhau lòe loẹt. Chỉ cần sự gọn gàng linh hoạt, một cú ăn ngay.
Ngay khi Lục Viễn vừa gõ cửa công ty tài chính Vĩnh Phát, nam nhân đã đá một cái rất mạnh vào đầu gối của đối phương.
Đối phương lập tức quỳ một chân trên mặt đất.
Động tác của Lục Viễn nhanh đến kinh người, hoàn toàn không cho đối phương phản ứng, nhanh chóng lắc mình dùng cánh tay giữ chặt cổ của đối phương.
Bảo vệ bị bóp cổ phát ra tiếng kêu yếu ớt. Lúc này, Lâm Quốc Chính sau lưng Lục Viễn dùng con dao găm quân đội đâm thẳng vào tim của đối phương.
Một kích trí mạng.
Lục Viễn buông tay. Người kia mềm nhũn ngã xuống đất.
Cuộc sống tàn khốc như vậy đấy.
Có một số tiểu nhân vật đến chết còn không được người ta nhìn đến. Thậm chí ngay cả người giết hắn cũng không thèm liếc hắn một cái.
“Làm việc thôi.”
Lục Viễn lạnh lùng lên tiếng.
…
“Khốn nạn, đám người đó muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Cát Hùng Chí đã lâu rồi không tức giận không nhịn được mắng một câu. Đám người ngoài cửa sổ đang chỉ vào quán rượu, dường như thương lượng chuyện gì đó.
Đến tận bây giờ, Cát Hùng Chí vẫn không biết vì sao sự việc lại phát triển đến nước này.
Nhưng có thể khẳng định một điều, có người muốn đánh đổ Thập Tứ Thủy.
“Một nữ bốn nam.”
Sự trắng trợn của đối phương khiến Cát Hùng Chí cảm thấy tức giận vì bị coi thường. Đây là lần đầu tiên hắn có biểu hiện giống ba của mình trong mắt những người ở đây. Nam nhân quay đầu lại, thái độ bình tĩnh mang theo quyết tâm cao độ: "Người không nhiều, nhưng hình như có mang theo súng đạn. Ở đây ta có năm cây súng ngắn. Nếu không muốn chết thì xử lý bọn hắn đi.”
“Có cần đánh hay không?”
Thời gian có khi là một con dao đồ tể, không chỉ khiến dung nhan già nua mà còn có thể quét sạch hoài bão của một người. Người nói ra câu này đã từng là song hoa hồng côn, Pha Vinh.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang Pha Vinh bụng phệ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tối nay cảnh sát nhất định sẽ bận muốn chết. Chờ bọn hắn đến, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của chúng ta.”
Cát Hùng Chí phun ra một cục đờm: “Nơi này của chúng ta có khoảng mười lăm người. Tất cả mọi người chỉ có một cái mạng. Bọn hắn tưởng lão nhân Thập Tứ Thủy chúng ta không cầm nổi dao sao?”
Hắn vừa nói xong, đầu trọc đã đặt một cái túi da cũ kỹ lên bàn.
Hắn mở ra, năm cây súng ngắn xuất hiện trước mặt mọi người.
Mùi mỡ bò gay mũi cho thấy chủ nhân rất coi trọng những thứ này.
“Đầu trọc ngươi biết chơi súng đấy, ngươi lấy một khẩu đi.”
Cát Hùng Chí nói rất nhanh: “A Tiêu không ngượng tay đâu, hắn lấy một khẩu, ai biết chơi súng thì lấy một khẩu đi.”
Nam nhân cầm lấy một khẩu, sau đó nhìn đám gia hỏa hai tay trống trơn, giọng điệu khinh thường: “Đây là quán rượu. Chỉ cần có gan, có dao phay cũng có thể chém chết người. Thời gian mới có mấy năm mà các ngươi biến thành thế này sao?”
“Lão đại, ta và Diệu Tử đi giữ cửa trước.”
Đầu trọc nhìn thoáng qua đám thúc bá sắc mặt tái nhợt trong phòng, trong lòng nở nụ cười lạnh lẽo, hắn nói với lão đại Cát Hùng Chí của mình: “Nếu ta không chống đỡ được, lão đại ngươi lập tức đi ngay.”
Cát Hùng Chí lắc đầu: “Tất cả mọi người đã không còn đường lui. Đối phương nhất định có chuẩn bị. Qua lần này, xem như ta nợ ngươi một mạng.”
Nam nhân chắp tay sau lưng đứng trên lầu hai. Đột nhiên hắn cảm nhận được sự kiêu ngạo của ba mình năm xưa.
Cho đến bây giờ, phán đoán của Cát Hùng Chí vẫn chỉ nằm trong giang hồ chém giết bình thường mà thôi.
Hắn không ngờ mình sẽ đối mặt với hung thần hung hãn đến cỡ nào.
Tấm bản đồ tài phiệt xuyên quốc gia của Tô Bình Nam đang dần dần hình thành. Chỉ có năm người đến, nhưng đây là chiến lực cao cấp nhất của tài phiệt xuyên quốc gia.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết toàn lực.
Tô Bình Nam có gan làm loạn, song hắn cũng cực kỳ cẩn thận. Nam nhân tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp.
…
Đầu trọc rất thông minh.
Hắn và Diệu Tử núp đằng sau hai cây cột. Vị trí được chọn rất khéo. Hai người tạo thành điểm bắn chéo. Bất kỳ người nào tiến lên đều sẽ bị bại lộ dưới họng súng của bọn hắn.
“Bốn người kia muốn chết.”
Đầu tróc liếm răng, biểu hiện vô cùng phấn khởi.
Qua cửa này, lão đại nhất định sẽ ủng hộ hắn đánh ra ngoài. Đầu trọc vô cùng tự tin với thân thủ và đầu óc của mình. Hắn vẫn luôn cho rằng mình là một con rồng tiềm năng. Giờ đây, cơ hội mà hắn chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến.
Năm phút trôi qua, bên ngoài quán rượu vẫn yên tĩnh như cũ.
Mười phút trôi qua vẫn không hề có động tĩnh.
“A Tiêu?”
Đầu trọc trốn sau cây cột hét lên với A Tiêu đang canh giữ vị trí cao nhất trên tầng hai: “Tình hình bên ngoài thế nào? Chẳng lẽ bọn kia sợ hãi bỏ chạy?”
Giọng điệu của đầu trọc mang theo sự nhẹ nhõm mà hắn không nhận ra.
Pằng.
Một tiếng vang lớn khiến suy nghĩ của hắn bị đóng băng trong nháy mắt. Nhưng cho dù là nháy mắt cũng khiến hắn mất mạng.
Một bóng đen giống như con khỉ mạnh mẽ cuộn lại và lóe lên từ bên trái của hắn. Ngọn lửa bắn ra từ tay của đối phương đã xuyên qua mi tâm của hắn.
Diệu Tử trốn ở bên kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã thấy đại ca đầu trọc của mình ngã lăn ra đất.
Dưới ánh đèn mờ tối trong quán rượu, hắn gần như không thể nhìn thấy thứ gì! Lúc này, Diệu Tử lộ rõ điểm yếu thiếu kinh nghiệm.
Hắn đứng ngây bất động!
Vì vậy hắn chết.
Một viên đạn bắn thủng huyệt thái dương của hắn.
Lại là một phát súng mất mạng.
Từ lúc lái ô tô phá cửa đến khi nhảy xuống xe rồi lộn nhào né tránh đạn bắn tới, rồi lại liên tiếp đánh gục hai người, cả quá trình diễn ra liền mạch.
Động tác mau lẹ.
Một loạt động tác của Hạng Tiểu Bình đã phô bày tố chất và kỹ năng của quân nhân ưu tú nhất Hạ quốc ngày xưa. Nếu có lãnh đạo quân đội biết quan sát có mặt ở đây, thì e là sẽ vỗ tay bôm bốp!
Đáng tiếc chuyện này đã định trước sẽ không có ai hò reo khen ngợi.