Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1754 - Chương 1754. Cởi Chuông Phải Do Người Buộc Chuông

Chương 1754. Cởi chuông phải do người buộc chuông
Chương 1754. Cởi chuông phải do người buộc chuông

A Tiêu đứng ở vị trí tốt nhất trên tầng hai cũng không có cơ hội nổ súng. Lúc này hắn chỉ có thể dùng hai tay bịt chặt cổ nhằm cầm máu.

Vừa rồi có một tiếng động lớn vang lên, đồng thời một nữ nhân mặc đồ đỏ xuất hiện trước mặt nam nhân tựa như báo săn, sau đó không chút lưu tình cắt cổ hắn.

Tốc độ có sự chênh lệch, nhưng động tác của Mộ Dung Thanh Thanh linh hoạt không kém Hạng Tiểu Bình. Sau khi cắt cổ một tên du côn, nữ nhân nhẹ nhàng lắc mình né tránh loạt đạn mà Cát Hùng Chí điên cuồng bắn tới.

"Còn có một khẩu súng ngắn. Từ tần suất nổ súng của đối phương, có lẽ hắn không phải tay lão luyện. Để Tô Nhất Nhị giết hắn, mấy người còn lại đi vào dọn dẹp, không để lại người sống."

Nữ nhân nhảy đến bên cạnh Hạng Tiểu Bình, nói xong liền ra hiệu về phía cửa sổ. Tiếp đó, một tiếng súng chát chúa vang lên.

Pằng!

Đầu của Cát Hùng Chí vỡ tung như dưa hấu, e là đến chết nam nhân này vẫn không biết kẻ giết mình là ai.

"Mười một người, hay là so đấu đi?"

Đấu Chiến Thắng Phật nhún vai, liếc mắt nhìn Hạng Tiểu Bình. Có thể nhìn ra nàng thật sự muốn so đấu một lần.

"Súng của ngươi không nhanh bằng ta."

Hạng Tiểu Bình cười chất phác như một bác nông dân, nhưng giọng nói bộc lộ sự tự tin tuyệt đối: "Kỹ năng bắn súng của ngươi có được nhờ luyện bắn bia, còn ta giết người luyện ra được. Không thể so."

"Ta muốn xem kỹ năng một kẻ nhà quê như ta luyện ra được rốt cuộc kém hạng tinh anh như ngươi cỡ nào."

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Thanh bỗng trở nên sắc bén. Nữ nhân nhướng mày cười gằn, sau đó xoay người đi lên tầng hai.

Chốc lát sau, tiếng súng vang lên rồi lại khôi phục yên tĩnh.

Không lâu sau, ngọn lửa hừng hực bốc lên trong quán rượu.

Không thể không nói, có đôi khi không một biện pháp nào có thể che giấu chân tướng hoàn mỹ bằng một vụ hỏa hoạn.

Cho dù chỉ là chân tướng mà công chúng cần.

Nhưng có đôi khi, vì đủ loại nguyên nhân mà sự việc cần một tấm màn che.

Đêm dài đằng đẵng rồi cũng trôi qua, sáng sớm hôm sau vẫn rạng rỡ ánh nắng. Vô số người qua đường lại bắt đầu một ngày bận rộn. Trong mắt người bình thường, dường như tội ác và giết chóc trong đêm chưa từng xảy ra.

Nhưng khác biệt chính là khác biệt.

Cách giờ làm việc còn hai mươi phút, Lý Văn Bân cục trưởng cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức đẩy cánh cửa bộ phận An ninh ra.

Nam nhân giận dữ như một con trâu động dục.

"Vì sao tối qua cảnh sát trên khắp Du Tiêm Vượng bị điều đi?"

Im lặng.

"Tại sao tín hiệu của trung tâm chỉ huy PTU bị gián đoạn ba phút?"

Lý Văn Bân nhìn mấy lãnh đạo cấp cao của bộ phận An ninh bằng ánh mắt sắc bén: "Giờ không phải là hai mươi năm trước, có ICAC đấy. Ta cho các ngươi thời gian mười phút."

Câu nói cuối cùng của nam nhân gần như phát ra từ khẽ răng: "Ta cần lời giải thích hợp lý."

Trương Diệu Uy là người phụ trách cao nhất của bộ phận An ninh. Hắn đứng dậy, cố nặn ra nụ cười: "Chúng ta nhận được tin tình báo, tối qua tên tội phạm Hoa Thiên có thể sẽ tiến hành vụ cướp ở trung tâm thương mại Nhạc Phúc, vì vậy ta đã điều động nhân viên cảnh sát."

Lý Văn Bân cười gằn.

"Tín hiệu bị gián đoạn ba phút là do trục trặc kỹ thuật, trưởng phòng Trương của phòng Công nghệ thông tin có thể chứng minh."

"Thú vị thật! Các ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình."

Lý Văn Bân bỗng bật cười: "Từ khi mặc cảnh phục đến nay nhậm chức cục trưởng cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức, ta có không ít bạn bè, cũng đắc tội nhiều người. Nhưng ta học được một điều."

Nam nhân đứng thẳng lưng, ngón tay chỉ vào mấy người: "Mỗi cơ quan, mỗi bộ phận, thậm chí mỗi cương vị đều có quy tắc riêng."

"Kẻ phá vỡ quy tắc sẽ không có kết cục tốt."

Nói xong nam nhân liếc nhìn mấy lãnh đạo cấp cao của bộ phận An ninh: "Đêm qua xảy ra ba mươi mốt vụ đánh nhau tập thể, ước đoán số người chết không dưới ba mươi. Thậm chí có ba vụ phóng hỏa. Nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi!"

Không phải Lý Văn Bân đe dọa.

Bao nhiêu năm nay, học trò của hắn trải khắp hệ thống cảnh sát, rất nhiều chuyện hắn nhìn thấu hơn bất cứ ai.

Mặc dù sự kiện đêm qua đều nằm trong phạm vi giang hồ, nhưng địa bàn của Thập Tứ Thủy đã bị bỏ trống, mấy ngày tới các băng đảng nhỏ sẽ lần lượt vào cuộc.

Sự việc sẽ càng lúc càng lớn.

"Chuyện lớn như vậy nhất định phải có người chịu trách nhiệm, dùng chút thủ đoạn không thể che giấu được. Ta chúc các ngươi bình an vui vẻ."

Ánh mắt Lý Văn Bân nhìn mấy người này giống như nhìn người chết: "Hiện tại ta dùng thân phận cục trưởng cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức muốn dẫn Phi Cơ đi, có ai phản đối không?"

Cởi chuông phải do người buộc chuông.

Nhìn bề ngoài, đêm qua Hòa Ký không tham dự vào bất kỳ một cuộc ẩu đả nào, nhưng chủ mưu phía sau nhất định là Phi Cơ.

Hay nói chính xác hơn là thế lực thần bí phía sau Phi Cơ.

Lý Văn Bân tin tưởng trực giác của mình hơn là phán đoán của người khác.

Không biết vì sao đột nhiên hắn có cảm giác.

Giang hồ hiện tại đã thay đổi.

Trong phán đoán của Lý Văn Bân, đêm qua có khoảng ba mươi tên côn đồ uổng mạng trong lúc đánh nhau. Đây là phỏng đoán tệ nhất về sự việc.

Nhưng theo một số chuyện nổi lên mặt nước, hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp mức độ hung hãn của đối phương.

Hành động của tập đoàn Cẩm Tú luôn không nhỏ.

Quán rượu trên địa bàn của Cát Hùng Chí bị đốt thành đống đổ nát.

Người đến hiện trường đầu tiên là bên phòng cháy chữa cháy. Nhưng sau khi dập tắt lửa, từng bộ thi thể được bọn hắn phát hiện khiến mọi người hoa mắt chóng mặt. Chuyên gia không thể phân biệt được những người này có phải chết cháy hay không, vì vậy phòng Pháp chừng và phòng Pháp y đến hiện trường.

Hết chương 1754.
Bình Luận (0)
Comment