Nhiếp Bảo Ngôn là pháp y số một Tây Cửu Long. Khi nàng đến hiện trường, mùi hương xộc vào mũi sau khi xuống xe khiến nét mặt nàng trở nên nghiêm túc.
Trong không khí nồng nặc một mùi hương kỳ lạ. Phải biết rằng từ lúc dập lửa đến bây giờ đã qua năm tiếng!
Nhưng mùi vẫn nồng nặc trong không khí không biến mất.
Đây là mùi xác chết cháy.
Mùi nồng như vậy, lâu như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu người chết? Phán đoán chuyên nghiệp khiến nữ nhân bất giác bước nhanh hơn.
Khi nữ nhân nhấc dây phong tỏa hiện trường màu xanh dương lên, lãnh đạo cấp cao cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức Tây Cửu Long là Tăng Gia Nguyên nhanh chân bước tới đón.
Vốn dĩ đây không phải vụ án của hắn.
Nhưng hắn biết rõ có nhiều người chết như vậy, bên Pháp y nhất định sẽ do Nhiếp Bảo Ngôn phụ trách. Nam nhân đã vất vả theo đuổi nữ nhân thích mặc đồ đen, bộc lộ khí chất giỏi giang nhưng lạnh nhạt này từ lâu.
Có điều đối phương luôn tỏ ra xa cách lạnh nhạt, vì vậy đây là cơ hội hiếm có để hắn tiếp cận đối phương.
"Không phải ngươi lại định đi xem mắt đấy chứ?"
Nhìn Nhiếp Bảo Ngôn đeo dây chuyền ngọc trai, lộ ra dáng vẻ tài trí pha nét mong manh, Tăng Gia Nguyên hỏi bằng giọng điệu quái gở.
Nhiếp Bảo Ngôn lườm đối phương.
Hàng ngày nhân viên pháp y tiếp xúc với người chết, giải phẫu thi thể là chuyện quá đỗi bình thường. Lần trước xem mắt nàng tốt bụng đưa cho đối tượng xem mắt một chiếc bánh mì, kết quả là sau khi đối phương biết thân phận của nàng đã nôn ra. Các đồng nghiệp trong hệ thống coi chuyện này thành tin đồn thú vị.
Lúc này Tăng Gia Nguyên nhắc đến, làm sao nàng thân thiện với hắn cho được.
"Trình bày tình huống đi."
Nhiếp Bảo Ngôn trưng ra dáng vẻ giải quyết việc công. Nàng biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng không có thiện cảm với cái tên IQ cực thấp này.
Nét mặt Tăng Gia Nguyên trở nên nghiêm túc: "Mười lăm bộ thi thể. Mặc dù không thể nhận dạng nhưng đã có thể xác định thân phận."
Nói đến đây, nam nhân đè thấp giọng: "Hẳn là có bảy lão đại của Thập Tứ K, những người khác là đả tử, hồng côn. Tám mươi phần trăm là bị giết."
Đôi mắt đẹp của Nhiếp Bảo Ngôn trợn tròn vì kinh hãi: "Mười lăm xác chết cháy? Hành động lớn như vậy?"
Tăng Gia Nguyên cười khổ: "Đêm qua giang hồ đại loạn, điên cả rồi. Những người này chết, Thập Tứ K xem như toang rồi."
Trong lúc nói chuyện, nữ nhân đã đi tới bên cạnh thi thể gần nhất. Nàng nhận dụng cụ trợ lý đưa cho, sắc mặt như thường vén khăn trắng che phủ thi thể lên.
"Đúng là bị giết."
Mấy phút sau, nữ nhân đưa ra phán đoán sơ bộ: "Bị bắn chết, hơn nữa còn là trúng một phát súng giữa trán mất mạng."
"Bị bắn chết?"
Vẻ mặt Tăng Gia Nguyên trở nên nặng nề.
Đám côn đồ đánh nhau sống mái không có gì lạ, nhưng hiếm khi động đến súng. Bởi vì một khi dùng súng, sự việc lập tức trở nên nghiêm trọng và phức tạp hơn nhiều.
Nhiếp Bảo Ngôn là nhân viên pháp y số một Cảng thành, có thể nói kiến thức chuyên môn và trình độ nghiệp vụ rất giỏi. Chưa đầy mười phút ngắn ngủi, nữ nhân đã kiểm tra xong ba bộ thi thể biến dạng.
"E là các ngươi không thể đơn độc phụ trách vụ án mạng này. Đây không phải giang hồ báo thù."
Giọng nói của Nhiếp Bảo Ngôn hơi run rẩy vì kinh ngạc: "Tất cả đều là một phát súng mất mạng, vị trí giống nhau. Đây tuyệt đối không phải chuyện dân giang hồ có thể làm được."
"Ngươi chắc chứ?"
Tăng Gia Nguyên không còn dáng vẻ cợt nhả ban đầu, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ giống học sinh dốt đối mặt với đề bài khó trong kỳ thi đại học.
"Thi thể sẽ không nói dối, đừng nghi ngờ sự chuyên nghiệp của ta."
Nữ nhân đi tới bộ thi thể tiếp theo: "Mặc dù hiện tại không thể phân tích được quá nhiều thứ, nhưng ta nghĩ một điểm này cũng đủ khiến ngươi coi trọng."
Vì câu nói này của nữ nhân, tổ trọng án, phòng điều tra hình sự, phòng tình báo hình sự, thậm chí cả đội đặc công chống khủng bố cũng bắt đầu tham gia.
...
"Mới bao lâu mà chúng ta đã gặp lại nhau rồi."
Lý Văn Bân cho Phi Cơ hưởng đãi ngộ cực cao. Hắn không gặp mặt ở phòng thẩm vấn, mà chọn văn phòng của mình.
"Còn hai mươi tám tiếng nữa."
Phi Cơ lắc cổ, nửa đùa nửa thật đáp: "Sếp Lý, ta nghĩ ngươi không rảnh hơi như những người khác. Trò chơi này không dễ chơi đâu."
"Ta không rảnh hơi như vậy."
Lý Văn Bân lấy ra một điếu Hồng Vạn rồi ném cho Phi Cơ, bày tỏ rõ thái độ của mình: "Đánh đổ một băng đảng thì vẫn có băng đảng tiếp theo xuất hiện. Bắt một tên côn đồ, vẫn còn tên côn đồ tiếp theo. Vì vậy, ta chỉ muốn ổn định."
Phi Cơ nhận điếu thuốc lá nhưng không châm lửa, chỉ đặt dưới mũi hít hà. Hắn nói thẳng: "Sếp à, ta là kẻ thô kệch, không hiểu gì hết."
"Không có chuyện gì, không có phiền phức, không có người chết, gió êm sóng lặng."
Lý Văn Bân trả lời: "Ta không muốn điện thoại khiếu nại nổ tung, cũng không muốn những người dân bình thương lo lắng hãi hùng mỗi ngày."
Phi Cơ nhếch miệng: "Ta rất hiểu quy củ. Có kẻ chơi ta, ta đòi lại công bằng mà thôi. Ta cảm thấy mình không sai gì hết. À phải rồi, đêm qua Hòa Ký gió êm sóng lặng mà nhỉ."
"Trong lòng ngươi biết rõ có phải gió êm sóng lặng hay không."
Lý Văn Bân châm thuốc lá: "Ta biết các ngươi không dừng đánh được. Ta cũng cho phép các ngươi kiếm cơm, hoa nở phú quý. Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ."
Nam nhân đứng dậy, lạnh lùng nhìn Phi Cơ ngồi ngay ngắn trước mặt, giọng điệu lạnh lẽo: "Ta muốn có trật tự. Kẻ nào gây sự, không tuân theo quy củ thì ta đánh kẻ đó, đánh chết mới thôi."
"Ta không quan tâm đêm qua ngươi dùng thủ đoạn gì, sự việc dừng ở đây. Đền tội, giao người, sau đó tất cả trở về quỹ đạo."