"Chuyện đêm qua không liên quan đến ta. Ta bị giam bởi vì đòi lại công bằng."
Phi Cơ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Văn Bân: "Hà Tế Quỷ cũng là người."
Lý Văn Bân sầm mặt không nói gì.
"Lưu a bà thắp ba nén hương rưỡi, ta đã thề trước mặt Quan Nhị Gia. Tăng gia muốn loạn thì ta theo hắn chơi đến cùng."
Phi Cơ chậm rãi vò nát điếu thuốc lá trong tay: "Quy củ của chúng ta cũng là quy củ. Quy củ trong thế giới ngầm đại diện cho trật tự. Không có trật tự, ta rất muốn xem kẻ nào không chơi nổi trước."
"Ta là binh, ngươi là tặc. Ngươi nói câu này trước mặt ta có phải là quá coi thường ta không?"
Lý Văn Bân cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: "Ta đã nói rồi, kẻ nào làm loạn thì ta đánh chết kẻ đó. Bây giờ ta có thể thả ngươi ra ngoài. Vẫn là câu nói kia, để sự việc khôi phục lại sự yên bình."
Phi Cơ cười khẩy.
Nam nhân gõ bàn: "Đối với ta mà nói, Thập Tứ Thủy hoàn toàn sụp đổ cũng chẳng sao. Nhưng ba băng đảng lớn các ngươi sẽ tiếp nhận địa bàn này. Ta không muốn thấy đám lưu manh các ngươi chém giết mỗi ngày. Ta rất hi vọng các ngươi đều chết sạch."
Địa bàn là lợi ích, mà có lợi ích thì có tranh đấu. Từ lâu Lý Văn Bân đã hiểu thấu chuyện giang hồ, hắn biết rõ tiếp theo những địa bàn này sẽ ảnh hưởng lớn tới sự bình yên của xã hội.
"Sếp à, có vài chuyện không đơn giản như vậy đâu."
Phi Cơ vỗ đôi bàn tay dính sợi thuốc lá: "Có biết bao nhiêu người làm việc cho Hòa Ký, riêng bãi đỗ xe đã có hơn sáu mươi nghìn người. Ngươi đánh chết ta, Cảng thành sẽ loạn."
"Băng đảng loạn tức là cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức làm việc không tốt, ngươi cũng chẳng có lợi lộc gì. Ai mà chẳng biết ngươi là người kế nghiệp của cấp trên."
Đột nhiên Phi Cơ đè thấp giọng, mỉm cười nhìn đối phương: "Vẫn là câu nói kia, chúng ta có thể làm bạn."
Không đợi Lý Văn Bân nổi giận, Phi Cơ đã nói tiếp: "Hòa Ký tuân thủ quy củ, ngươi nâng đỡ chúng ta, như vậy thì mọi người đều tốt. Sếp à, nuôi hổ gây họa và thả địch nâng mình có sự khác nhau đấy. Ngươi là người thông minh."
Phi Cơ nhìn Lý Văn Bân vẻ mặt âm trầm, tiếp tục tẩy não: "Cảnh sát và côn đồ chẳng có gì khác biệt. Ngươi muốn leo lên vị trí của cấp trên, vậy thì phía sau phải có đại gia ủng hộ ngươi."
Lý Văn Bân xen lời: "Cảnh sát là binh, các ngươi là tặc."
"Lấy ví dụ mà thôi."
Phi Cơ xua tay: "Học trò của ngươi có nhiều đến mấy cũng chỉ cắm rễ ở tầng thấp, bên trên sẽ không ưu ái ngươi. Sao không đổi một con đường khác?"
Lời nói của hắn bắt đầu tru tâm: "Ngươi báo cao lên ICAC nhưng bị Tăng Quốc Sơn dìm xuống, có thể thấy quyền phát ngôn của ngươi ít đến đáng thương."
Sắc mặt Lý Văn Bân tối sầm. Hắn nhìn chòng chọc vào Phi Cơ rất lâu, sau đó mới cất lời: "Hợp tác với các ngươi? Dựa vào đâu?"
"Rất nhanh thôi ngươi sẽ biết."
Phi Cơ nhìn đồng hồ trên bàn làm việc của Lý Văn Bân: "Ta không đồng ý với chuyện ngươi đề xuất. Hai mươi tám tiếng sau, có lẽ ngươi sẽ cân nhắc ý kiến của ta."
"Ngươi là tên côn đồ đặc biệt nhất mà ta từng thấy."
Lý Văn Bân nói. Nam nhân đang định từ chối đối phương thì điện thoại trên bàn đột ngột đổ chuông cắt ngang lời nói của hắn.
Lý Văn Bân bắt máy.
"Báo cáo sếp, đã có kết quả kiểm tra sơ bộ quán rượu Cát Gia, rất nghiêm trọng."
Cuộc gọi từ Tăng Gia Nguyên ở Tây Cửu Long khiến ánh mắt Lý Văn Bân nhìn Phi Cơ trở nên dữ tợn.
"Mười lăm mạng người, không có ai sống sót. Trong đó có mười ba thi thể bị đốt biến dạng. Nhưng dựa vào kỹ thuật mô phỏng khôi phục đã bước đầu xác định được nạn nhân là đám người Cát Hùng Chí."
Nội dung lời nói của Tăng Gia Nguyên như sóng lớn đánh thẳng vào đầu Lý Văn Bân: "Mười bốn người chết vì trúng đạn, một phát súng mất mạng. Hơn nữa còn phát hiện một mảnh vỏ đạn của súng bắn tỉa TAC50 tại hiện trường."
"TAC50?"
Lý Văn Bân nghi ngờ tai mình. Làm sao vũ khí sát thương của quân đội lại xuất hiện ở Cảng thành?
"Đúng vậy. Hơn nữa, qua phân tích hiện trường có thể kết luận hung thủ rất có thể là một tiểu đội đặc chủng. Đây không phải là thủ đoạn trong giang hồ..."
Hiển nhiên Tăng Gia Nguyên cũng đang ở trong trạng thái chấn động, không còn dáng vẻ lão luyện khi báo cáo công tác, mà có vẻ hơi dài dòng.
"Ta biết rồi. Nói với các huynh đệ hợp tác với đội chống khủng bố và tổ trọng án."
Lý Văn Bân chậm rãi cúp điện thoại.
Bầu không khí trong phòng như đóng băng.
Mười mấy phút sau, nam nhân nhìn Phi Cơ: "Theo quy định thì ta có quyền tạm giam ngươi bốn mươi tám tiếng. Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thứ ta không biết."
Phi Cơ đứng dậy, vẻ mặt vô cảm: "Trước khi đánh cược cần phải nhìn rõ thực lực của nhau. Sếp Lý à, xin hãy nhớ kỹ một câu nói."
Nam nhân dừng bước trước cửa phòng: "Không có quy củ đồng nghĩa với không có trật tự. Trật tự ở ngóc ngách không có ánh mặt trời chiếu tới rất quan trọng."
Phi Cơ chớp mắt: "Ngươi sẽ hiểu ra Hòa Ký quan trọng với Cảng thành nhường nào."
"Được."
Giọng nói của Lý Văn Bân không lộ rõ vui buồn mừng giận: "Ta muốn nhìn coi."
…
Hoa Thiên có một gương mặt có thể so với idol.
Anh tuấn, rạng ngời.
Nam nhân có thân hình cao lớn, vì rèn luyện quanh năm suốt tháng nên hắn có sức hút khác hẳn minh tinh thần tượng.
Nếu chỉ nhìn ngoại hình thì không ai biết nam nhân này là một trong những kẻ cướp hung ác nhất chỉ xếp sau Diệp Kế Hoan.
Hoa Thiên và Trần Nhất Nguyên được giang hồ ca ngợi là vua trộm cướp đời tiếp theo. Từ điểm này có thể nhìn ra sự hung hãn của hắn.