Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1757 - Chương 1757. Trần Đông

Chương 1757. Trần Đông
Chương 1757. Trần Đông

Vịnh Đại Á là địa bàn của dân trên biển.

Thuyền đánh cá đỗ san sát ven bờ tạo nên phong cảnh đặc trưng của nơi này.

Những người cả đời sống trên mặt nước này có sự chăm chỉ và kiên nhẫn mà người trên bờ không có. Nhưng thời đại thay đổi, có không ít người bắt đầu làm kinh doanh, thoát khỏi kiếp sống đánh cá cả đời.

Nhóm Hoa Thiên trú trên một con tàu chở khách trong số đó. Nguyên nhân bọn hắn lựa chọn nơi này rất đơn giản. Địa hình phức tạp, dân trên biển không thích cảnh sát.

Nếu xảy ra chuyện, chỉ cần vài phút là bọn hắn có thể biến mất trên biển rộng mênh mông.

...

"Hoa Thiên ca, tìm được lái xe rồi."

Thái Bình dẫn theo một người trẻ tuổi để tóc dài, khom người đi vào khoang tàu, gật đầu với vài người ở đây.

Thái Bình từng là thành viên của An Phong, bởi vì băng đảng sa sút không kiếm được tiền nên hắn bước lên một con đường khác.

Con đường giang hồ chân chính.

Cho tới nay, hắn và Hoa Thiên hợp tác không tệ. Bình thường trước khi hành động, việc tìm người đều do hắn phụ trách, Hoa Thiên rất tin tưởng hắn.

"Lai lịch ra sao?"

Hoa Thiên mặc áo jacket vàng, ngồi ở vị trí trung tâm. Trong khoang thuyền tối om, gương mặt anh tuấn của hắn có vẻ u ám.

"Phi tóc dài, trước kia là đồ đệ của Xa Vương Quỷ ở Loan Tử, làm việc rất đáng tin cậy."

Thái Bình nghênh ngang ngồi xuống, gắp một miếng thịt gà, vừa nhai vừa giới thiệu mấy nam nhân im lặng trong khoang tàu.

"Đầu trọc là Bạo Long, người mặc đồ đen là Mã Đạt, tên ăn khỏe nhất là Lạp Liệm."

Thái Bình nhai mấy lượt, nuốt miếng thịt gà rồi mới nói tiếp: "Hoa Thiên ca thì khỏi cần giới thiệu, tiếng tăm lừng lẫy. Nữ nhân xinh đẹp kia là đại tẩu, ngươi có thể gọi là Đệ tỷ."

Phi tóc dài dè dặt chào hỏi mấy người, sau đó mới ngồi xuống.

"Bạo Long, Lạp Liệm, Mã Đạt lấy súng, mỗi người mười phần trăm. Ngươi là lái xe, lấy năm phần trăm. Có ý kiến gì không?"

Hoa Thiên dùng ngón tay cái đẩy một chai bia cho Phi tóc dài: "Nếu đồng ý thì chúng ta là huynh đệ. Nào, uống ly rượu này đi."

"Ta đồng ý."

Phi tóc dài nơm nớp lo sợ. Hắn không phải kẻ ngu, lúc này đầu óc chập mạch mới phản đối.

Hoa Thiên, không ngờ tên này là Hoa Thiên!

Đây là nam nhân duy nhất cướp cửa hàng vàng bạc đá quý Lục Gia trên đường Nathan sau Diệp Kế Hoan.

Thấy Phi tóc dài uống từng ngụm bia lớn, Hoa Thiên nở nụ cười hài lòng.

"Ra ngoài lăn lộn là đổi mạng lấy phú quý, vì vậy ngươi đừng nghĩ ta keo kiệt."

Hoa Thiên biết một tài xế có tầm quan trọng cỡ nào đối với hành động, vì vậy lời lẽ rất khách sáo: "Ta làm việc không bao giờ làm mấy vụ nhỏ, cho dù là năm phần trăm cũng đủ cho ngươi bung xõa rất lâu."

Phi tóc dài nghiêm túc gật đầu.

Hắn đã hai mươi tư tuổi, nhưng có gương mặt trẻ con, tạo cảm giác ngoan ngoãn thành thật. Gương mặt này thuộc kiểu không bị ghét từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn cố ý a dua hùa theo, mấy người ở đây đều thả lỏng cảnh giác. Thậm chí nữ nhân luôn im lặng nãy giờ cũng chủ động mời hắn một ly rượu.

Bạo Long bề ngoài hung ác còn nói đùa mấy câu, nhất thời bầu không khí trở nên náo nhiệt.

Nhưng thế nào là giang hồ hiểm ác?

Đó là một giây trước mọi người còn nâng ly cười đùa, một giây sau rất có thể sẽ rút dao chém nhau!

Trong lúc mọi người đang ăn uống thả ga, đột nhiên Hoa Thiên làm động tác ra hiệu. Ngoại trừ Phi tóc dài, sắc mặt những người khác đều thay đổi.

Mấy người vừa rồi còn vui vẻ trò chuyện, thoắt cái nét mặt đã trở nên hung ác tàn nhẫn. Thậm chí Bạo Long mới nãy còn cười ha ha, lúc này hắn lập tức đứng dậy, chĩa khẩu súng ngắn vào huyệt thái dương của Phi tóc dài.

"Thiên ca, sao thế?"

Nòng súng lạnh như băng khiến Phi tóc dài hồn bay phách tán. Hắn run rẩy hỏi, ánh mắt nhìn Hoa Thiên không che giấu được nỗi sợ hãi.

"Xung quanh quá yên tĩnh, không được bình thường."

Hoa Thiên liếm máu trên lưỡi đao nhiều năm, độ nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh chẳng khác gì dã thú. Khi ăn cơm hắn vẫn luôn nhìn qua cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài.

Hiện tại là giờ ăn.

Nhưng đám nữ nhân vốn phải bận rộn trên mấy trên thuyền đánh cá quanh đây lại biến mất, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

"Chuyện này không liên quan đến ta."

Phi tóc dài nhìn Thái Bình dẫn mình tới đây: "Thái Bình ca, ta theo ngươi tới mà. Ta không mang theo bất cứ công cụ liên lạc nào hết, làm sao có thể chỉ điểm được?"

Thái Bình đứng dậy, túm lấy cổ tay Bạo Long, lắc đầu chậm rãi nhưng kiên quyết.

"A Phi là do ta chọn. Ta đã điều tra lai lịch của hắn, hẳn là chuyện này không liên quan đến hắn."

Mọi người đều nhìn Hoa Thiên đã nấp sau cửa sổ. Nam nhân híp mắt quan sát hết thảy mọi thứ bên ngoài con tàu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu: "Nếu hắn tiết lộ tin tức thì cảnh sát sẽ không đến nhanh như vậy."

Câu nói này khiến nét mặt Bạo Long dịu lại. Ngay lúc hắn thu súng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Cốc cốc.

Hiển nhiên đối phương biết rõ bên trong có người, dù không có ai đáp lại vẫn gõ cửa không ngừng. Điều này khiến tất cả mọi người trong phòng căng thẳng thần kinh.

"Thái Bình, ta biết ngươi ở bên trong."

Người bên ngoài tiếp tục nói: "Ta là Trần Đông, Trần Đông của Hòa Ký."

Lời tự giới thiệu của đối phương khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Hoa Thiên vẫn cẩn thận, mở chốt an toàn xong mới đè thấp giọng nói: "Hắn không tới một mình, mọi người cẩn thận chút. Một khi tình hình không ổn thì lập tức nổ súng."

"Nhớ là phải xác định xem có gì bất thường không rồi hẵng ra tay."

Hoa Thiên nhìn mấy tay súng đang căng thẳng, vô thức bổ sung thêm một câu.

Không còn cách nào khác.

Hiện tại Hòa Ký một nhà độc đại, ngay cả Hoa Thiên cũng không tùy tiện đắc tội đối phương. Dù sao sau này hắn cũng thường xuyên cần vũ khí, nếu không có sự đồng ý của địa đầu xà cường thế này thì chắc chắn là nửa bước khó đi.

Hết chương 1757.
Bình Luận (0)
Comment