Cửa mở ra.
Trần Đông mặc sơ mi đen, cơ bắp cuồn cuộn, trông cực kỳ cường hãn. Nam nhân bước vào trong khoang tàu, chủ động chìa tay với Hoa Thiên, tỏ thái độ hữu hảo.
"Hoa Thiên phải không?"
Trần Đông cười tủm tỉm chào hỏi: "Từ lâu đã nghe danh Thiên ca, đây là lần đầu tiên gặp được người thật."
Thái độ thân thiện của đối phương khiến nét mặt của Hoa Thiên thả lỏng đôi chút. Hắn biết Trần Đông là người phụ trách khu vực này của Hòa Ký, nếu muốn giết mình thì không cần mạo hiểm như vậy.
Dù sao hai chữ Hoa Thiên này cũng có đủ sức nặng...
"Thiên ca đừng căng thẳng."
Trần Đông gật đầu với Thái Bình xem như chào hỏi.
"Lần này ngươi từ Thái quốc trở về Cảng thành làm việc, Thái Bình ca đã nói với chúng ta."
Lời nói của nam nhân bộc lộ sự cường thế của Hòa Ký trên giang hồ: "Các ngươi làm việc phù hợp quy tắc, đương nhiên chúng ta sẽ không ngăn cản các ngươi hoa nở phú quý."
Thấy Hoa Thiên nhìn mình, Thái Bình gật đầu khẳng định.
Hắn chưa nói chi tiết chuyện này cho Hoa Thiên.
Bởi vì Hoa Thiên bị truy nã ở Cảng thành, cho nên bình thường luôn trú ở vùng Đông Nam Á, vì vậy hắn không biết rõ quy tắc cường thế của Hòa Ký trong hai năm qua. Thái Bình biết tính Hoa Thiên, nhưng càng sợ thế lực khổng lồ phủ khắp của Hòa Ký hơn.
"Phách lối ghê!"
Hoa Thiên cười gằn: "Đường giang hồ bốn phương thông suốt, Hòa Ký muốn nhúng tay vào sao?"
Hắn là kẻ lăn lộn giang hồ đã lâu, sao lại không biết quan hệ giữa địa đầu xà và cảnh sát. Nếu Hòa Ký gặp chuyện, rất có thể loại người như mình sẽ trở thành lợi thế của đối phương.
"Suy nghĩ khác nhau mà thôi, Hòa Ký không bỉ ổi như ngươi nghĩ."
Lời nói kế tiếp của Trần Đông khiến mặt Hoa Thiên biến sắc: "Thiên ca, giờ là thời đại mới rồi, rất nhiều chuyện đã khác trước. Mục tiêu của ngươi là xe chở tiền của hội đua ngựa đúng không?"
Bầu không khí lập tức đóng băng, vẻ mặt Hoa Thiên giống như gặp ma.
Hắn làm việc luôn cẩn thận, có thể nói kế hoạch cướp của lần này chỉ có mình hắn biết, những người khác chỉ lấy được tư liệu cụ thể trước khi hành động nửa tiếng.
Vì vậy hắn không ngờ đối phương lại nói ra bí mật này.
"Sao ngươi biết?"
Câu nói này của Hoa Thiên khiến những người khác cũng biến sắc. Bởi vì câu này đã thừa nhận đối phương nói đúng.
Bọn hắn hiểu rõ chuyện ăn cướp, một khi bị lộ, chỉ có một kết cục chờ đợi bọn hắn.
Đó là chết.
"Bên cạnh ngươi có nội ứng."
Câu nói tiếp theo của Trần Đông càng thêm kinh người!
"Nội ứng?"
Từ này khiến con ngươi của Hoa Thiên co lại.
Phản ứng tiếp theo của hắn không thẹn với cái danh vua trộm cắp thế hệ mới. Trần Đông vừa dứt lời, Hoa Thiên và A Đệ phối hợp ăn ý, đồng thời giơ súng.
Hai họng súng đen ngòm chỉ vào những người trong phòng, bao gồm cả Thái Bình vẫn luôn hợp tác với hắn.
Tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Từ ngày đầu tiên ăn cơm giang hồ, Hoa Thiên đã khắc sâu câu nói này tận xương tủy. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể sống lâu.
"Phiền mọi người đặt súng lên bàn."
Ánh mắt Hoa Thiên lạnh như băng: "Nhớ kỹ, động tác đặt súng xuống nhất định phải chậm. Nếu không, ta sẽ trở mặt đấy."
Thái Bình lắc đầu cười khổ, là người đầu tiên ném súng bên hông ra.
Ngoại trừ Trần Đông, những người này đều được hắn lựa chọn kỹ càng. Hòa Ký không có chứng cứ thì tuyệt đối sẽ không đùa giỡn như vậy. Bất kể kết quả ra sao, giữa mình và Hoa Thiên đã có vách ngăn khó giải thích.
Mặc dù mấy người Bạo Long lộ vẻ không hài lòng, nhưng người có tên cây có bóng, danh tiếng hung ác của Hoa Thiên đã đi sâu vào lòng người từ lâu. Không giao vũ khí thì đối phương chắc chắn sẽ giết người.
Hoa Thiên nhìn vũ khí đầy bàn, nét mặt thả lỏng đôi chút. Nam nhân nhìn Trần Đông: "Ngươi đừng lừa ta. Nếu là thật thì xem như ta nợ ngươi một ân tình. Nói đi, kẻ nào là nội ứng?"
Trần Đông vẫy tay về phía cửa sổ. Lúc này, mấy người mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có mấy hán tử cầm súng đến gần con tàu này.
"Là hắn."
Trần Đông chỉ vào Phi tóc dài sắc mặt trắng bệch.
Pằng!
A Đệ đứng sau lưng Hoa Thiên không hỏi chứng cứ liên quan, cũng không quan tâm Trần Đông có ăn nói lung tung hay không. Nàng lập tức nổ súng, viên đạn xuyên thủng cánh tay của Phi tóc dài. Phi tóc dài thét lên thảm thiết, ngã xuống đất.
Nữ nhân bước tới gí súng vào huyệt thái dương của đối phương. Lúc này, Hoa Thiên mới nhìn Phi tóc dài, chậm rãi cất lời: "Ngươi nói thật đi, ta sẽ không giết ngươi."
"Không phải ta."
Gương mặt Phi tóc dài méo xệch vì đau đớn: "Ta không biết gì hết. Tối qua quá Bình ca mới tìm ta mời ta nhập bọn, làm sao ta có thể bán đứng Thiên ca được chứ?"
Tuy nam nhân nói năng lắp bắp lộn xộn, nhưng đã bày tỏ lòng trung thành rất rõ ràng.
Hoa Thiên gật đầu.
Hắn tin tưởng Trần Đông là vì đối phương nói đúng mục tiêu của hành động lần này. Nhưng nếu như Phi tóc dài là nội ứng, hôm nay đối phương mới tiếp xúc với mình, làm sao tin tức bị lộ được?"
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Hoa Thiên, Trần Đông cười khẩy: "Vụ cướp ngươi làm một năm trước thu hút bao nhiêu sự chú ý? Hiện tại có bao nhiêu cảnh sát hận không thể đóng đinh ngươi, đương nhiên bên cạnh ngươi không chỉ có một nội ứng."
Trần Đông vừa nói vừa nhìn Bạo Long vẻ mặt vô cảm ở bên cạnh: "Ba ngày trước, có người nhìn thấy ngươi ở nhà kho bỏ hoang khu Tân Nhai Khẩu. Đồng thời còn có Tưởng Thái tổ trọng án. Ta nghĩ ngươi cần phải giải thích."
Hoa Thiên nhìn Bạo Long. Bạo Long nghiêng người lăn một vòng, lần tìm khẩu súng thứ hai ở cổ chân.
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng chát chúa liên tục vang lên trong không gian nhỏ hẹp khiến màng nhĩ của mọi người đau nhói. Trong mấy người ở đây, Hoa Thiên phản ứng nhanh nhất. Cùng lúc tiếng súng vang lên, hắn kéo A Đệ lộn một vòng, trốn vào trong góc.
"Ngươi không sao chứ?"
Hoa Thiên căng thẳng hỏi han.
Nữ nhân lắc đầu, gương mặt đong đầy hạnh phúc. A Đệ đã đi theo Hoa Thiên mấy chục năm, có lẽ đây là chỗ mềm mại duy nhất của hắn.