Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1896 - Chương 1896. Nếu Chẳng May…

Chương 1896. Nếu chẳng may…
Chương 1896. Nếu chẳng may…

Thiên Nam, Thiên Đô.

Lý Phong Điền biến mất. Không ai biết tên điên này đang ẩn núp ở đâu.

Sau khi ông chủ Kỳ và Lục Viễn nói chuyện xong, hắn đã ra tay như sấm sét. Đám lãnh đạo cấp cao xí nghiệp Trường Phong có bao giờ gặp tình huống này, cho nên hầu như bọn hắn không có khả năng phản kháng dưới bàn tay sắt của công lý.

Bọn hắn thú nhận mình có liên quan đến vụ án nổ súng trước cổng chính quyền. Vụ án mang tính chất ác liệt rốt cuộc cũng đã có thể kết án, khiến tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Tính chất của vụ án nói trắng ra là vì lợi ích mà giết người. Nổ súng trước cửa chính quyền cũng chỉ là ngẫu nhiên, tuyệt đối không phải trả thù xã hội gì cả.

Động cơ, xung đột lợi ích đầy đủ.

Lỗ hổng duy nhất là không ai tìm ra được Lý Phong Điền đã bố trí vụ giết người. Tuy nhiên, điều này không hề ảnh hưởng đến bản báo cáo rất đẹp của ông chủ Kỳ.

Có công lao này, bất kể tiền đồ tương lai như thế nào, tối thiếu ông chủ Kỳ có thể chịu đựng được vài gậy bên trên đánh xuống.

Mọi người không bị mù. Từ việc ông chủ Kỳ được gọi điện thoại mời tham gia tiệc tùng liên tục là có thể chứng thực suy nghĩ của nhiều người.

Điều này khiến cho sắc mặt của ông chủ Nhậm càng lúc càng âm trầm.

“Lật tung toàn bộ Thiên Đô cũng không bắt được đám người nổ súng kia. Ngay cả Lý Phong Điền cũng tìm không thấy?”

Nhậm Thiết Quân một lần nữa đập bàn trong phòng họp. Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người nhìn mình đã không còn e ngại, ngược lại còn có kiểu cười trên nỗi đau của người khác.

Súng bắn chim đầu đàn, trời có sập xuống cũng có người đỡ.

Hai vụ nổ súng liên tiếp trên đường phố đã khiến hệ thống cảnh sát Thiên Đô trở thành trò cười của toàn bộ Hạ quốc. Nghe nói Tổ điều tra bên trên sẽ đến ngay. Rất nhiều người cho rằng ông chủ Nhậm khó mà chối được trách nhiệm.

Điều này cũng khiến nhiều người không tránh khỏi có chút suy nghĩ.

“Đồng tâm hiệp lực chứ không phải chỉ lo cho thân mình.”

Nhậm Thiết Quân nói một câu khiến cho tất cả mọi người đều không rét mà run.

“Tổ điều tra bên trên tuyệt đối sẽ điều tra đến cùng. Lý Phong Điền từ một nhân viên ba không đến ác bá độc chiếm một phương, các ngươi thật sự không đếm xỉa gì sao?”

Ông chủ Nhậm đa mưu túc trí nói thẳng ý đồ của mình. Có thể thấy lần hành động này của Kỳ Đồng Ủy đã khiến hắn gánh vác áp lực lớn đến cỡ nào.

“Chúng ta đã xem thường Lý Phong Điền. Đây không phải lỗi của tất cả mọi người.”

Kỳ Đồng Ủy dưới bục lên tiếng: “Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một kẻ mất trí dám giết người, không có đầu óc, nhưng chúng ta đều sai. Thật ra người này giảo hoạt đến đáng sợ. Từ điểm này có thể nhìn ra nội tâm của hắn cẩn thận đến cỡ nào. Có thể nói hắn là tội phạm trời sinh.”

Ông chủ Kỳ nói ra một điểm mà mọi người đã bỏ qua: “Có rất nhiều người đi theo Lý Phong Điền làm việc nhưng không ai biết căn cứ chính xác của Lý Phong Điền nằm ở đâu.”

Nam nhân nói tiếp: “Mọi người đều có ước tính về số tiền mà hắn kiếm được trong mấy năm qua, nhưng hắn vẫn mặc quần áo cũ, hút thuốc lá ba tệ một gói, không chơi gái cũng không cá độ. Không ai biết hắn suy nghĩ chuyện gì. Người như vậy không thể dựa vào tội phạm thông thường để đánh giá. Cái chúng ta cần là kiên nhẫn.”

Dứt lời, nam nhân nhìn Nhậm Thiết Quân: “Ông chủ Nhậm, không có kiên nhẫn thì làm sao trở thành thợ săn tốt?”

Ánh mắt của rất nhiều người trở nên vi diệu. Trong những cuộc họp lần trước, ông chủ Kỳ luôn giữ yên lặng. Lần này hắn lên tiếng, ý nghĩa trong đó quả thật sâu xa.

“Nhưng ta có một tin tức có thể bắt được hắn.”

Sau khi thể hiện đúng lúc mình có năng lực địa vị ngang bằng với ông chủ Nhậm, Kỳ Đồng Ủy dùng một tin tức có tính chất bùng nổ để kết thúc: “Tên điên này đã gọi điện thoại cho Tô tổng tập đoàn Cẩm Tú để dọa dẫm, còn để lại một câu.”

“Hắn muốn hại chết Tô Bình Nam.”

Toàn trường yên tĩnh.

Ông chủ Kỳ nhận được tin tức này từ An mập.

Sau khi Lý Phong Điền mượn An đại công tử gọi điện thoại cho Tô Bình Nam, Tô Bình Nam chẳng những không sợ mà còn khịt mũi coi thường. Tuy nhiên, ba con An mập lại sợ vỡ mật.

Lý Phong Điền có lẽ không làm gì được Tô Bình Nam, nhưng chẳng may tên điên đó ra tay với người nhà họ Tô thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng An mập, Tô Bình Nam chưa từng là một tên gia hỏa biết nói đạo lý.

Thậm chí, khi An phu nhân an ủi chồng, lần đầu tiên nàng bị An mập mắng xối xả.

Tiểu Hồng Bào là người biết nói lý lẽ. Chuyện này là do Lý Phong Điền làm, đối phương sẽ không giận chó đánh mèo lên người khác, cái gì cũng phải để ý đến chứng cứ chứ?

Đánh rắm!

An mập hiểu rõ bất kỳ ai ở nhà họ Tô xảy ra chuyện, Tiểu Hồng Bào tuyệt đối sẽ chôn gia đình hắn đi theo luôn.

Sau khi thông báo cho Tô Bình Nam xong, hắn cảm thấy vẫn chưa an toàn. Vì thế hắn đã làm một chuyện mà Tô Bình Nam không biết nên khóc hay nên cười.

Thay Tiểu Hồng Bào báo cảnh sát.

Dùng từ lo được lo mất để hình dung tâm trạng của An mập lúc này là thích hợp nhất.

An mập thậm chí còn nghĩ nhiều hơn Tô Bình Nam.

Tiểu Hồng Bào nổi tiếng kiêu ngạo. Nếu chẳng may hắn không thèm coi Lý Phong Điền ra gì thì làm sao bây giờ?

Nếu chẳng may Lý Phong Điền quá giảo hoạt, còn Tô Bình Nam thì sơ sẩy, dẫn đến người của nhà họ Tô xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Nếu chẳng may…

Vô số cái nếu chẳng may khiến An mập ngủ không yên, nhất là có một chuyện khiến An mập hạ quyết tâm đi báo cảnh sát, vì hắn phát hiện người nhà mình hoàn toàn chạy không thoát.

Chuyện này phát sinh trên người An đại công tử.

Hết chương 1896.
Bình Luận (0)
Comment