Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1897 - Chương 1897. Ẩn Núp

Chương 1897. Ẩn núp
Chương 1897. Ẩn núp

An công tử bị An mập đuổi ra khỏi Thiên Nam. Nơi tránh đầu sóng ngọn gió là kết quả mà An mập đã cẩn thận lựa chọn.

Về sau, An mập đã lựa chọn Cảng thành.

Một trong những nguyên nhân lựa chọn Cảng thành là khoảng cách đủ xa Thiên Nam. Thứ hai, chỗ đó chỉ cần có tiền là có thể sống thoải mái. An đại công tử và con dâu ở đó đồng thời có thể mở mang được tầm mắt.

Theo quan điểm của An mập, nếu sự việc thực sự vượt quá tầm kiểm soát, ít nhất con trai của hắn có thời gian đệm để xử lý. Nhưng không ai ngờ ngay khi An đại công tử vừa xuống khách sạn đã có người giúp đỡ hắn mọi thứ.

Ăn uống, giải trí, mua sắm đều là phục vụ dây chuyền.

An đại công tử không phải là phú nhị đại không có mắt. Rất nhanh hắn phát hiện thế lực của những người này ở Cảng thành có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.

Sau khi được sắp xếp vào phòng tổng thống của khách sạn trên núi, An đại công tử không nhịn được lên tiếng hỏi thăm nguyên nhân. Kết quả khiến An đại công tử hóa đá ngay tại chỗ.

“Tô tổng dặn nhà họ An hợp tác với tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam không tệ. Hắn không nhận bất cứ một khoản nào trong dự án cây xanh. Hiện tại, chúng ta nên tận lực thể hiện tư cách chủ nhà.”

Tư cách chủ nhà.

Người khác nói ra bốn chữ này cũng chỉ đại diện cho sự hiếu khách của chủ nhân, nhưng ba con nhà họ An hiểu rất rõ tính cách của Tiểu Hồng Bào.

Nếu loại người như Tô Bình Nam dám nói ra bốn chữ tư cách chủ nhà, điều này chứng tỏ tập đoàn Cẩm Tú có thực lực đáng sợ ở cảng tự do quốc tế này.

Tin tức phản hồi về tai An mập khiến hắn thật lâu vẫn không nói gì.

An mập suy nghĩ mấy phút liền bấm điện thoại gọi cho ông chủ Kỳ. Hắn muốn mượn cảnh sát ra tay giúp đỡ Tô Bình Nam điều tra những chỗ còn sơ sót.

Loại người này thật sự rất kỳ quái.

Đừng thấy An mập khúm núm trước mặt Tô Bình Nam mà lầm, trong mắt Tô Bình Nam, hắn là một nhân vật vừa tham vừa ác.

Không biết ngày thường có bao nhiêu người nịnh nọt An mập, nhưng hắn đều khinh thường. Hắn chẳng thèm để ý những lời châm chọc hắn giống như thiên lôi Tô Bình Nam sai đâu đánh đó, thậm chí còn nói vài câu khiến hắn không xuống nước được. Nhưng An mập lại cảm thấy tuy Tô Bình Nam hung ác nhưng làm người không tệ.

Lần này, chuyện An đại công tử gặp ở Cảng thành ngoại trừ khiến An mập sợ hãi thì còn có một chút đắc chí.

Hắn không khỏi khoe khoang trước mặt vợ vài câu.

“Đừng thấy người khác nói ta sợ Tiểu Hồng Bào mà lầm. Ta nói cho ngươi biết, thật ra trong toàn bộ Thiên Nam này, chính lão An ta mới có được uy tín như vậy trước Cẩm Tú.”

Lý Phong Điền mà mọi người đang tìm không hề rời khỏi Thiên Đô.

An mập lo lắng không phải là không có lý. Lý Phong Điền đích thật đang ngồi cách nhà họ Tô không xa. Nhưng hắn không ra tay, nguyên nhân không phải hắn nhân từ mà là không có cơ hội.

Sau khi Tô Bình Nam nhận được điện thoại của Lý Phong Điền, gần như trong mười phút, một đám bảo vệ mạnh nhất của bảo an Cẩm Tú đã canh giữ nhà họ Tô thật chặt chẽ.

Không chỉ vậy, Mộ Dung Thanh Thanh còn cố ý từ Hải Châu chạy đến. Có thể thấy nam nhân cẩn thận đến cỡ nào.

Ông chủ Kỳ nói một câu rất đúng.

Lý Phong Điền đúng là tội phạm trời sinh, hơn nữa còn cực kỳ hung ác. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn dựa vào tàn nhẫn để lập nghiệp, nhưng tất cả mọi người sai rồi.

Hắn có thể đi đến một bước này là nhờ trực giác như dã thú của hắn.

Lý Phong Điền không nhìn thấy những nhân viên bảo vệ của Cẩm Tú, nhưng nam nhân chỉ cần tản bộ một vòng là có thể cảm nhận được nguy hiểm.

Lý Phong Điền lập tức rời khỏi nhà họ Tô.

Dã thú đi săn chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Lý Phong Điền đã nhìn thấy lệnh truy nã của hắn. Cảnh sát không tìm được hắn là bởi vì hắn quá giảo hoạt.

Hắn núp trong tòa nhà dành cho giáo viên.

Hắn lựa chọn nơi này không phải vì hắn đã có kế hoạch từ trước. Bản năng nói cho hắn biết nơi này sẽ không bị kiểm tra quá cẩn thận.

Lý Phong Điền đã thành công.

Bởi vì cả tòa nhà chỉ toàn là những giáo viên yêu thích giảng dạy và giáo dục con người, cho nên cảnh sát chỉ kiểm tra cho có lệ. Sau khi cảnh sát xác định không có người lạ tiến vào thì lập tức rời đi.

Cảnh sát đến kiểm tra từng nhà không phát hiện có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn trong ống thông gió trên tầng cao nhất.

Lý Phong Điền nhìn thấy cảnh sát đã rời đi, hắn lập tức bò lại vị trí ẩn núp của mình.

Nam nhân không mang theo bất kỳ thức ăn nào đựng trong túi nhựa, bởi vì hắn cảm thấy có một vài thứ sẽ phát ra tiếng động nhỏ, làm bại lộ vị trí của hắn. Thức ăn duy nhất mà hắn mang theo là ba quả bí ngô.

Lý Phong Điền chậm rãi nhai nuốt quả bí đỏ có hương vị nhạt nhẽo, ánh mắt mông lung nghĩ bước kế tiếp.

Rời khỏi Thiên Đô?

Bây giờ không phải là lúc, nhưng rõ ràng cũng không thể trốn ở đây mãi. Lý Phong Điền biết rất rõ hắn nhất định phải duy trì thể lực và trạng thái sau cùng để ứng phó với nguy hiểm có khả năng gặp phải.

Mắt của con dã thú nhìn chằm chằm vào cửa chống trộm phía Tây lầu ba.

Đây là một chỗ ẩn núp cực kỳ tốt.

Nữ chủ nhân còn độc thân, vừa mới nghỉ ốm vì bị cảm, ít ra ngoài, quan trọng nhất là nơi ở vừa được rà soát, kiểm tra rất an toàn.

Mười phút sau, nam nhân nhẹ nhàng gõ cửa phòng của nữ giáo viên.

“Ai vậy?”

Đây là khu nhà gia đình của giáo viên trường trung học cơ sở số 18, từ trước đến nay luôn được đảm bảo an ninh, hơn nữa hàng xóm láng giềng đều là người quen nên nữ giáo viên cũng không quá cảnh giác.

Lý Ngọc Mai mặc áo ngủ, gương mặt vẫn còn ngái ngủ vừa lẩm bẩm vừa mở cửa.

Đáp lại nàng là một cái bóng như tia chớp và một đôi bàn tay to lớn bịt chặt lấy miệng nàng.

“Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích, rất nhanh ngươi sẽ chết, chết không khó chịu đâu.

Lý Phong Điền trầm giọng nói, biểu hiện hưởng thụ. Hắn thích nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của người khác. Cảm giác này mê hoặc hắn.

Hết chương 1897.
Bình Luận (0)
Comment