Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1898 - Chương 1898. Ra Nước Ngoài

Chương 1898. Ra nước ngoài
Chương 1898. Ra nước ngoài

Có nhiều cách giết người, nhưng xét về mức độ đau đớn thì chết ngạt chắc chắn được đặt lên hàng đầu. Nhưng điều may mắn duy nhất là thời gian của quá trình đau đớn này rất ngắn.

Một phút bốn mươi lăm giây. Đây là thời gian Lý Phong Điền dùng để giết người lần trước.

Hắn buông tay ra, cơ thể nữ giáo viên mềm oặt ngã xuống đất, đôi mắt mở to vì đau, tròng mắt trắng dã trống rỗng cùng oán hận khiến người ta rùng mình.

Có lẽ nữ nhân đến chết cũng không rõ tại sao nàng lại bị một người lạ giết chết. Nàng không ngờ nguyên nhân sinh mệnh của nàng kết thúc là vì trực giác của đối phương. Lý Phong Điền nhìn thi thể của nữ nhân một chút, sau đó nhếch miệng cười.

“Ta đã nói là nhanh rồi mà.”

Khi Lý Phong Điền đối mặt với thi thể không còn vẻ im lặng như ngày thường, mà lại hơi nhiều chuyện. Trong gian phòng mờ tối, một nam nhân nói chuyện với thi thể của một nữ nhân giống như cảnh tượng địa ngục. Nam nhân bắt đầu dọn dẹp dấu vết có thể bại lộ việc mình giết người.

Lâu rồi mới giết người khiến tâm trạng của Lý Phong Điền rất thoải mái. Thậm chí hắn còn ngâm nga một bài dân ca quê hương, rồi mở cửa tủ lạnh nấu vài món ăn.

Sau khi ăn uống no say, tên điên này bước đến trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn chăm chú nhà họ Tô, thật lâu sau vẫn không di chuyển.

Con cái nhà mình quá mạnh mẽ là cảm giác thế nào?

Khi được hỏi vấn đề này, Tô phụ và Tô mẫu tuyệt đối có quyền lên tiếng. Dù sao, quy mô và năng lực của tập đoàn Cẩm Tú hiện tại có thể nói là một mẫu ba phần đất ở Thiên Nam. Rất ít người có được thành tựu vượt qua Tô Bình Nam.

Tô phụ và Tô mẫu là vợ chồng nông dân trung thực. Bọn hắn thật sự không hề vui mừng như điên trước sự phát triển của Tô Bình Nam, ngược lại bọn hắn không biết phải làm như thế nào.

Sau khi chuyển đến Thiên Đô, hai lão nhân có chút không quen, nhất là căn nhà mà Tô Bình Nam mua lại là khu phố quý tộc lâu đời nhất ở Thiên Đô. Hàng xóm láng giềng đều là những người có tố chất văn hóa.

Có đôi khi, nội dung người ta nói chuyện Tô phụ hoàn toàn nghe không hiểu, khiến hai vợ chồng già có vẻ hơi lạc lõng.

Ban đầu, không phải ai cũng nhìn hai vợ chồng già bằng ánh mắt thân thiện, nhưng khi làn sóng cải cách và mở cửa quét qua toàn bộ Hạ quốc, khái niệm tiền là sức mạnh trở nên cụ thể hơn. Cộng thêm thế lực của Tô Bình Nam càng lúc càng bành trướng, điều này khiến địa vị của hai vợ chồng già lặng lẽ tăng lên.

Đừng coi thường sự kiêu ngạo của những người có văn hóa, khả năng nịnh nọt và xếp hàng của những người này có thể nói là cực tốt.

Tô phụ giữ tỉnh táo cực kỳ hiếm có, bất kể những người này cố gắng tiếp cận như thế nào, hắn cũng chỉ mỉm cười và gạt bỏ mọi nỗ lực tìm hiểu con trai mình thông qua mình.

Sự hiểu biết của người nhà nông khiến hai vị lão nhân cứ nghĩ làm lụng vất vả thì cuộc sống sẽ ổn định hơn, nhưng thấy đứa con thứ kiếm tiền chẳng khác nào đi cướp ngân hàng, bọn hắn chết lặng.

Lão nhị rất ít khi về nhà.

Nhưng Tô phụ và Tô mẫu luôn nghe thấy những tin tức có liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú. Từ sợ hãi ban đầu đến chết lặng về sau, đặc biệt là khi nhìn thấy số tiền hàng chục triệu thậm chí hàng trăm triệu trên tin tức, cảm giác của cặp vợ chồng già cả đời kiếm được tối đa 600 tệ một tháng thực sự khó diễn tả.

Hiểu con không ai hơn ba.

Tô phụ biết rõ tính cách của đứa con thứ hai của mình như thế nào.

Là dân liều mạng trời sinh.

Bọn hắn biết tài phú không thể khiến Tô Bình Nam thu lại sự tàn bạo và dã tâm của mình. Cho nên, cho dù bọn hắn đã hưởng thụ phú quý, nhưng bọn hắn vẫn để bụng đến đất đai và lò gạch của nhà họ Tô ở nông thôn.

Đây là đường lui của con trai nhà mình.

Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Nhưng thời gian trôi qua, Tô Bình Nam càng lúc càng bận rộn lại khiến hai vợ chồng yên tâm hơn.

Lão nhân cho rằng bận rộn với những sản nghiệp lớn như vậy có thể khiến cho Tô Bình Nam không còn tâm trí bước vào con đường bàng môn tả đạo.

Nhưng hôm nay, Tô phụ và Tô mẫu lại một lần nữa cảm thấy lo lắng.

Buổi chiều, bốn chiếc xe cảnh sát đột nhiên chạy tới, dừng ở cửa, đội trưởng dẫn đầu bước vào, vô cùng lễ phép hỏi vài câu, cũng không có lập tức rời đi mà để lại mấy người bên cạnh...

Chưa hết, Tô mẫu từ cửa sổ nhìn thấy rất nhiều nhân viên an ninh thuộc công ty của con trai nàng đột nhiên xuất hiện và thương lượng với cảnh sát, xem ra những người này hẳn đang canh gác ở gần đó.

Thật thà không có nghĩa là không thông minh. Kết hợp với tác phong bá đạo nhất quán của Tô Bình Nam, hai vợ chồng già khó có lúc gọi điện thoại cho hắn.

“Có chuyện gì à?”

Tô phụ biết đứa con trai này sẽ không nói thật với mình. Cho nên, vừa mới bắt máy hắn đã thuật lại tất cả những gì mà mình nhìn thấy, cuối cùng mới mở miệng hỏi.

“Nhìn cảnh tượng đó, ta không phải người ngu, nhất định là có chuyện rồi.”

“Ngươi đừng quá lo lắng, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.”

Tô Bình Nam nói rất ngắn gọn: “Ban đêm sẽ không sao đâu.”

Tô phụ im lặng.

Từ nhỏ Tô Bình Nam đã không nghe lời. Khi trưởng thành, hai bên nói chuyện ít càng thêm ít. Nghe con trai trả lời, hai lão nhân lập tức hiểu ra cuộc điện thoại hôm nay xem như vô ích.

“Hai người có hứng thú ra nước ngoài không?”

Tô Bình Nam đột nhiên lên tiếng: “Mấy nước trung lập không tệ, không khí và phong cảnh thích hợp để dưỡng lão. Không phải ngươi luôn phàn nàn không thể trồng hoa và cây cối sao? Chỗ đó đủ lớn, ngươi muốn trồng gì cũng được.”

Sự việc của Lý Phong Điền đã cho Tô Bình Nam một lời cảnh báo.

Tên điên này chỉ là chuyện nhỏ, cho nên Tô Bình Nam khinh thường, nhưng tương lai thì sao?

Hạ quốc là quốc gia chỉ biết đến quyền lợi của mình. Sức mạnh tư bản có lớn cũng không thể một tay che trời. Hơn nữa, khi quy mô của tập đoàn Cẩm Tú càng lớn, cộng thêm bản kính cuồng vọng kiêu ngạo của nam nhân, khó tránh khỏi có lúc mâu thuẫn với đại nhân vật chân chính.

Cho nên, hắn đột nhiên có dự định cho ba mẹ di dân.

“Chúng ta ra nước ngoài sẽ tốt cho ngươi, vậy chúng ta sẽ ra nước ngoài.”

Tô phụ im lặng mấy phút, lập tức đưa ra đáp án.

Hết chương 1898.
Bình Luận (0)
Comment