“Tiểu thư, những con linh dương này có sừng, có thể săn được.”
Trên lục địa Châu Phi rộng lớn, hướng dẫn viên du lịch ngồi ở ghế phụ, đội mũ che nắng, mặc đồng phục rằn ri màu xanh nhạt kiên nhẫn nói với nữ tử đằng sau.
Nhìn thân hình mảnh khảnh của con linh dương, nữ tử thờ ơ lắc đầu, ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía xa.
Phải nói rằng, chạng vạng tối ở thảo nguyên Châu Phi quả thật rất đẹp.
Theo quan điểm của nữ nhân, mặc dù mặt trời ở đây không đỏ bằng Hạ quốc, nhưng ánh hoàng hôn vàng óng bao trùm cả bầu trời khó có thể diễn tả bằng lời.
Chiếc xe địa hình săn bắn của nữ nhân đang lao về phía Tây, đồng cỏ rộng lớn và tầm nhìn không bị che khuất dễ khiến người ta cảm thấy tự hào.
“Quá chậm, cảm giác chạy ngàn dặm khiến ta cảm nhận được tốc độ của ngươi giống như đang bò. Tiểu Mạnh ngươi có thể thể hiện chút khí khái nam nhân hay không. Đây không phải Hạ quốc.”
Mạnh đại tiểu thư chậm rãi nói với tài xế. Nữ nhân vừa mới nói xong, tài xế cường tráng điều khiển xe đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm rú vang vọng cả một vùng hoang vu.
Mười mấy phút sau, nữ nhân ra lệnh dừng lại.
Trong tầm nhìn của nhiều người, một con thú đơn độc xuất hiện một cách ấn tượng.
“Đại tiểu thư, quá nguy hiểm.”
Lái xe Tiểu Mạnh là lão nhân đã ở bên cạnh ông chủ Mạnh nhiều năm. Bởi vì ở nước ngoài lâu năm nên hắn không xưng hô như thường lệ. Nam nhân quyết định ngăn cản Mạnh Tịnh Tuyết: “Ta giúp ngươi bắn chết là được.”
Là nhân vật ưu tú bước ra từ quân đội, Tiểu Mạnh có lòng tin vào chính mình.
“Bất kể nó tàn ác như thế nào, xét cho cùng nó cũng chỉ là súc sinh.”
Mạnh đại tiểu thư từ trên xe nhảy xuống: “Giết sư tử là niềm vui thú duy nhất của ta trong mấy ngày qua.”
Ông chủ Mạnh cẩn thận không những đưa con gái của mình vào đội khảo sát, mà còn sai Tiểu Mạnh giám sát nàng, để nàng tuyệt đối không gây ra bất cứ chuyện rắc rối gì.
Vì thế, tâm trạng của Mạnh đại tiểu thư không tốt.
“Mấy ngày qua ta đã quen với loại súng này. Chỉ cần tay ta không run, nội tâm đủ vững, kẻ chết nhất định sẽ là con sư tử này.”
Mạnh Tịnh Tuyết cầm một khẩu súng ngắn hai nòng, khéo léo lắp viên đạn cỡ S, sải bước về phía con sư tử đã phát hiện người đến.
Có thể thấy con sư tử này hẳn là kẻ thất bại trong bầy đàn của mình. Vết thương sâu thấy xương trải rộng khắp phần lưng to lớn của nó, chân sau còn hơi run rẩy. Con sư tử gầm lên với Mạnh Tịnh Tuyết, cơ thể hạ thấp xuống, chân sau tụ lực. Đây là tư thái công kích tiêu chuẩn.
Hai chân Mạnh Tịnh Tuyết tách ra, đứng thẳng, là động tác cầm súng tiêu chuẩn. Nòng súng của nữ nhân chỉ thẳng vào con sư tử, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên cò súng.
Nữ nhân không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy kích thích, sự kích thích của kẻ mạnh khi săn giết.
Khi còn nhỏ, Mạnh Tịnh Tuyết được ba bồi dưỡng như một nam nhân. Mặc dù về sau ông chủ Mạnh để cho Mạnh Tịnh Tuyết lựa chọn cuộc sống mình mong muốn, nhưng sự dũng mãnh đã ăn sâu vào xương tủy của nữ nhân.
Kinh nghiệm sống của Mạnh Tịnh Tuyết có thể nói là phong phú so với người Hạ quốc thời đại này, lúc này nàng biết mình thích cái gì nhất.
Không phải là một chuyện tình lãng mạn vớ vẩn, không phải ngồi trên chiếc ghế nhỏ uống bữa trà trưa, mà là sự kiêu ngạo của máu và lửa, là tinh thần cứng rắn như sắt!
Đáng tiếc ngươi không phải nam nhi. Đây là lời tiên tri của ông chủ Mạnh.
“Mạnh được yếu thua đã là quy luật.”
Nữ nhân lẩm bẩm: “Tất cả mọi người đều có sinh mệnh của mình. Ngươi là một con sư tử. Kéo dài hơi tàn chỉ ném đi tôn nghiêm sau cùng của mình.”
Pằng.
Trong ánh mắt như nhìn thấy kẻ địch của Mạnh tiểu thư, nữ nhân kiên định bóp cò. Máu văng ra từ trán của con sư tử.
Lùi lại một bước có bài bản, nữ nhân tiếp tục lên đạn, rồi tiếp tục bóp cò.
Dưới ánh mặt trời lặn, một vị vua ngã xuống đồng cỏ thảo nguyên.
“Good!”
Nhân viên hướng dẫn du lịch tóc đen nở nụ cười nịnh nọt. Hắn nhảy xuống, giơ ngón tay cái lên: “Hai phát đều bắn trúng đầu, da hẳn không bị hư…”
Mạnh Tịnh Tuyết ngăn cản nhân viên hướng dẫn du lịch.
“Ta không thích hành động lột da, cứ để nó tự nhiên như thế này…”
Nữ nhân nói một cách lạnh lùng, mạnh mẽ đến mức hướng dẫn viên du lịch không nói nên lời.
Cuối cùng, hướng dẫn viên du lịch chỉ biết oán hận trở về xe. Hắn là người thông minh. Những người này thông qua một đại nhân vật trong chính quyền tìm hắn, tất nhiên hắn hiểu nữ nhân này không thể trêu vào.
“Tô Bình Nam đã gặp Chu trưởng lão. Bây giờ, Mạnh thúc nói có thể trả lại điện thoại cho ngươi.”
Mạnh tiểu thư còn đang suy nghĩ miên man, một trợ lý khác tên Tiểu Điền cười hì hì đưa điện thoại đến: “Mạnh thúc còn nói, ngày mốt chúng ta có thể theo đoàn khảo sát trở về.”
Tin tức này khiến nữ nhân mỉm cười.
Nữ nhân lớn lên trong môi trường của gia tộc họ Mạnh nên hiểu rõ sự tàn nhẫn của chính trị hơn bất kỳ ai khác, gần như ngay lập tức, nàng bấm số điện thoại quen thuộc.
Trong ánh mắt sắc bén của nữ nhân, mọi người thức thời bước xuống xe, đi thật xa mới bật lửa hút thuốc.
“Đến Châu Phi không phải ý của ta.”
Không có người, Mạnh đại tiểu thư nói chuyện không chút khách sáo: “Ba của ta nói tài chính của Cẩm Tú quá lớn, như cây to đón gió. Vì thế ngươi nhất định phải làm như vậy, hơn nữa…”
Tô Bình Nam cắt ngang lời nói của Mạnh đại tiểu thư: “Chúng ta là bạn, có một số việc không nằm trong phạm vi năng lực của ngươi. Huống chi gặp Chu trưởng lão cũng không phải việc xấu.”
Giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh như trước: “Coi như mở rộng tầm mắt đi. Hiểu một số việc ở phương diện cũng không lỗ.”