Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1900 - Chương 1900. Không Thể Làm Người Công Thành Trước

Chương 1900. Không thể làm người công thành trước
Chương 1900. Không thể làm người công thành trước

Ngươi không tức giận sao?”

Nữ nhân mỉm cười. Niềm hạnh phúc từ trong ra ngoài khiến nàng lúc nào cũng rạng rỡ.

“Không.”

Tiếng cười của nam nhân truyền đến: “Ngược lại ta cảm thấy hiếu kỳ không biết chơi ở Nam Phi có vui không?”

“So với chơi vui, ta càng thích sự hỗn loạn của nơi này hơn.”

Sắc mặt của Mạnh Tịnh Tuyết bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Bình Nam, nơi này mới là chỗ thích hợp nhất của chúng ta. Không biết ngươi đã từng nghe câu thơ này chưa?”

“Thơ gì?”

Biểu hiện của Tô Bình Nam có chút kỳ lạ. Trong ấn tượng của hắn, Mạnh đại tiểu thư hiếm khi thích những thứ phong hoa tuyết nguyệt, xuân thu buồn bã.

“Hai trăm năm tự tin vào đời, vỗ lên mặt nước ba ngàn dặm.”

Nữ nhân lên tiếng.

"Ý ngươi là hiện tại có cơ hội nhập cuộc?"

Tô Bình Nam luôn dã tâm bừng bừng. Sau khi hắn nghe ra ý của nữ nhân, hai mắt bỗng sáng ngời, bình tĩnh hỏi lại.

"Hiện tại là cơ hội tốt. Hạ quốc cần quyền phát ngôn và quyền bỏ phiếu của các quốc gia châu Phi trên diễn đàn quốc tế."

Hiển nhiên góc độ nhìn nhận của nữ nhân Mạnh gia khác hẳn người bình thường. Nữ nhân tiếp tục nói: "Lần này Hạ quốc có bảy dự án muốn hỗ trợ châu Phi. Ngoài mặt lấy danh nghĩa chủ nghĩa nhân đạo để vào cuộc, lợi ích thực tế không nhiều. Chúng ta có thể mượn danh nghĩa này đi vào."

"Quyền phát ngôn?"

Tô Bình Nam mỉm cười không nói gì. Ở thời không kia, hắn đã thấy nhiều trường hợp dân châu Phi sáng nắng chiều mưa, hơn nữa một loạt sự việc nói cho lãnh đạo cấp cao Hạ quốc một sự thật đanh thép!

Quyền phát ngôn dựa vào đâu?

Sức mạnh!

Chỉ có sức mạnh khiến người ta kiêng dè hoặc sợ hãi mới là con đường duy nhất để có quyền phát ngôn.

"Cuộc gặp mặt nói chuyện với Chu trưởng lão thế nào?"

Mạnh Tịnh Tuyết nói sang chuyện khác. Câu nói tiếp theo của nữ nhân bày tỏ rõ thái độ của mình: "Chu trưởng lão là người đại diện cho phái học thuật, cũng là phái mạnh hiếm thấy. Ba ta không quá xem trọng hắn có thể đi tiếp."

Con gái hướng ra ngoài, câu nói này không giả. Trước mặt Tô Bình Nam, cho dù là nữ nhân giỏi giang cường thế như Mạnh đại tiểu thư cũng không ngoại lệ.

Nữ nhân dừng lại giây lát, lời nói ra có thể khiến ông chủ Mạnh đỡ trán thở dài: "Ta nghe trộm điện thoại của ông già nhà ta, hắn đánh giá Chu trưởng lão bằng tám chữ."

"Cứng quá dễ gãy, tình thâm không thọ."

Nữ nhân thẳng thừng nói cho Tô Bình Nam biết thái độ của ông chủ Mạnh đối với Chu trưởng lão: "Phái học thuật không đủ căn cơ, có thể đẩy Chu trưởng lão lên đã là kết quả dốc toàn lực trong mấy năm nay. Ba ta nói hắn có thể ngồi ở chức vị đó nhiều nhất là một nhiệm kỳ, rất có thể sẽ bị các tập đoàn lợi ích kia cắn ngược."

Nữ nhân nói ra một câu chân lý của thế giới này: "Chính trị là vô tình nhất. Chỉ cần có đủ lợi ích thì mấy chuyện ăn cháo đá bát, vứt bỏ người mình vất vả nâng đỡ lên vị trí cao không có gì là không thể."

Tô Bình Nam gật đầu.

Gừng càng già càng cay, quả nhiên ông chủ Mạnh nhìn nhận rất chuẩn! Có ký ức về thời không kia, hắn biết rõ kết cục của Chu trưởng lão trong tương lai.

Nam nhân cảm động trước sự thẳng thắn của nữ nhân, hiếm có khi nói ra kết quả của buổi gặp mặt Chu trưởng lão: "Cảng thành là nội dung chính của buổi nói chuyện. Ta không tiện nói ra, nhưng có thể cho ngươi biết một điều: Cẩm Tú sẽ không lên thuyền của bất kỳ ai, Cẩm Tú vĩnh viễn là Cẩm Tú của Tô Bình Nam ta."

Nam nhân trả lời câu hỏi của nữ nhân một cách mơ hồ nhưng kiệt ngạo.

"Chuyện bên châu Phi thì chờ ta về. Thành lũy gà trống Gô-loa ở đây rất cao, chúng ta không thể làm người công thành trước."

Nữ nhân kết thúc cuộc nói chuyện.

Tô Bình Nam cực kỳ tán thành, hắn hiểu ẩn ý của nữ nhân.

Người công thành trước, thành công thì vinh hoa phú quý, thất bại thì phơi thây đồng hoang, không ai ngó ngàng.

Cho nên hiện tại không phải lúc đặt cược tốt nhất.

Hiệu suất của tập đoàn Cẩm Tú luôn rất nhanh.

Trong lúc Tô Bình Nam chờ máy bay, tư liệu về cuộc nói chuyện giữa Hồng tỷ và Lục Viễn đã được báo lại.

Sau khi lên máy bay, nam nhân từ chối tất cả dịch vụ của tiếp viên hàng không, mở tài liệu báo cáo về Hồng tỷ ra. Nam nhân cảm thấy rất có hứng thú với nhân vật có thể thu phục bà chủ Ngô và lão già cứng đầu kia.

Hồng tỷ.

Tô Bình Nam không có ấn tượng gì về Đoàn Ỷ Hồng ở thời không kia, nhưng hắn biết sơ sơ về Bạch Tướng Nhân và Giá Thế Đường.

Có thể nói hai thế lực này là tổ chức vùng xám dai dẳng nhất Hạ quốc.

Dù sao nơi phong nguyệt có xảy ra cạnh tranh lợi ích cũng không kinh động đến quần chúng, không dấy lên dư luận, tất nhiên có rất ít người chú ý.

Thường thì thế lực vùng xám không có ai chú ý đều sống không tệ.

Trong trí nhớ của Tô Bình Nam, vài năm sau người mẫu nam kia nổi tiếng sau chương trình Bố ơi mình đi đâu thế, Giá Thế Đường mới bắt đầu sóng sau đè sóng trước, về sau những người mẫu nam kiểu Tây hoàn mỹ trên gameshow kia đều là kiệt tác của Giá Thế Đường.

Mấy năm trước, hai anh em họ Hồ được Bạch Tướng Nhân nâng đỡ có thể nói là nổi đình nổi đám.

Bạch Tướng Nhân thua vì quá dã tính, Giá Thế Đường thắng ở văn hóa.

Có lẽ là nội tình không đủ, cho nên những người này đối với việc làm bộ làm tịch thật sự đạt đến độ biến thái.

Nhân viên tuyến một của Giá Thế Đường chỉ ăn hàu sống với chanh, thậm chí lúc vung đao ra trận đánh lộn cũng không để cho bộ vest phẳng phiu của mình xộc xệch.

Nếu ngươi không phân biệt được người mẫu nam kia có phải là thành viên của Giá Thế Đường hay không, vậy thì chỉ cần nhìn vào hai điểm này là biết ngay.

Thứ nhất, bọn hắn am hiểu văn hóa tao nhã của phương Tây. Thậm chí lúc vui vẻ, bọn hắn còn ngâm nga mấy câu hát Mặt trời của ta bản gốc do ca sĩ Pavarotti trình bày.

Thứ hai là hình xăm.

Hình xăm của những người này đều nằm ở chỗ kín, hơn nữa có đủ hình kỳ lạ, cái gì cũng có.

Hết chương 1900.
Bình Luận (0)
Comment