Nếu Tô Bình Nam nhớ không nhầm thì hiện tại ông chủ của Giá Thế Đường là Tư Đồ Ức Khổ.
Vị này có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong giới quan chức quyền quý ở ba tỉnh phía Đông, nếu không phải hắn ghét bỏ người ta quá quê mùa, hai bên đấu một trận, thì có lẽ hắn có thể sống rất lâu.
Tên này dùng một chai rượu vang trị giá sáu trăm nghìn để rửa tay trước mặt tất cả mọi người, nguyên nhân là do hắn chê bắt tay với đối phương là hạ thấp địa vị của mình.
Kiểu sỉ nhục này thật sự là không chết không thôi.
"Thú vị đấy! Nữ nhân kéo dài hơi tàn trong địa ngục cửu lưu suốt sáu bảy năm không chết, vậy mà có năng lực duy trì những mạng lưới quan hệ này."
Tô Bình Nam lẩm bẩm một mình, khép tài liệu lại, sau đó nhìn Đỗ Cửu: "Xuống máy bay thì bảo nữ nhân này đến gặp ta."
Còn cái tên tổ tông Hàng Châu?
Một cậu ấm điên cuồng mà thôi!
Tô Bình Nam biết rõ gốc rễ của đối phương. Người này rất hung ác, nhưng không khó đối phó. Không phải Tô Bình Nam ngông cuồng, mà bởi vì hắn biết vị Thẩm đại nhân sau lưng tên tổ tông kia sắp gặp xui xẻo rồi.
Cho nên, chỉ cần Hồng tỷ có thể mang đến cho Tô Bình Nam lợi ích khiến hắn động lòng, thì nam nhân không ngại nhúng tay.
Dù sao đại trượng phu sống trong trời đất phải đấu với người khác mới vui thú.
Nam nhân bị kế hoạch châu Phi của Mạnh đại tiểu thư khơi dậy hứng thú, hùng tâm vạn trượng.
…
Hồng tỷ Đoàn Ỷ Hồng không ngờ mình sẽ gặp Tiểu Hồng Bào trong tình huống này.
Bảy giờ sáng, điện thoại đột ngột đổ chuông.
Nữ nhân bắt máy, giọng nói có hơi uể oải. Đành chịu thôi, làm việc ở hộp đêm phần lớn là ngày đêm đảo lộn, lại thêm chất cồn quá độ bào mòn, không mấy ai có thể nhìn thấy mặt trời buổi sáng.
Câu nói đầu tiên của Lục Viễn trong điện thoại khiến cơn buồn ngủ của nữ nhân không cánh mà bay.
"Một tiếng sau Tô tổng sẽ về đến Thiên Đô, hắn muốn gặp ngươi."
Nữ nhân bỗng ngồi thẳng người.
"Hi vọng ngươi đã chuẩn bị xong tất cả, cơ hội chỉ có một lần."
Giọng nói của nam nhân trầm khàn: "Bốn mươi lăm phút sau sẽ có một chiếc ô tô đến đón ngươi."
Nam nhân cúp điện thoại, Hồng tỷ hoàn toàn hết buồn ngủ, gương mặt đỏ rần, cuối cùng cười như điên dại.
Không trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên hắn lương thiện. Trong những năm tháng ở Hàng Châu, nữ nhân chỉ dựa vào niềm tin này sống tiếp.
Trả thù!
Thù hận trong lòng Hồng tỷ đã trở thành chấp niệm của nàng! Cho dù rơi vào địa ngục, nàng cũng phải cắn xé một miếng thịt trên người tên tổng tông kia, nếu không nàng sẽ chết không nhắm mắt!
Rốt cuộc bây giờ ý nghĩ này cũng có một tia hi vọng, nàng hưng phấn thậm chí có phần điên cuồng.
Tô Bình Nam trở về Thiên Đô rất kín tiếng, có thể nói là im hơi lặng tiếng. Không có đoàn xe đưa đón rầm rộ, mấy lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú cũng không đi đón máy bay. Nam nhân được mấy người vây quanh, lên một chiếc xe thương vụ, sau đó nhanh chóng biến mất trong dòng xe đông nghịt.
Nhưng cho dù vậy, người hữu tâm vẫn lập tức biết tin Tiểu Hồng Bào trở về.
…
Ông chủ Kỳ vừa mới đi làm, sau khi vào văn phòng còn chưa kịp pha trà, điện thoại của Nhậm Thiết Quân đã gọi đến.
"Tiểu Kỳ à, hôm nay có rảnh không?"
Tiếng cười ha hả của ông chủ Nhậm khiến Kỳ Đồng Ủy nâng cao cảnh giác. Trong giới chính trị không sợ hai bên giương cung bạt kiếm, lạnh mặt nhìn nhau, mà sợ đối phương mặt tươi cười lòng giấu dao.
"Thời gian đều là rút ra mà, sếp có việc gì sao?"
Ông chủ Kỳ đoán được đại khái, nhưng không nói ra.
"Ta được điều đến Thiên Đô đã một thời gian, vẫn luôn cô độc một mình. Tổ chức quan tâm đến cuộc sống của ta nên cũng điều vợ ta tới, con cái cũng đi theo luôn." Nhậm Thiết Quân tán gẫu chuyện nhà: "Vì vậy ta muốn mời bọn hắn đến nơi nào đó đặc sắc ăn một bữa ngon. Nhưng dù sao ta cũng không quen thuộc nơi này, cho nên phiền Tiểu Kỳ đề cử một nơi. Đương nhiên nếu ngươi có thời gian thì đi cùng chúng ta uống một ly."
"Nghe nói chị dâu là người phương Bắc, có thích món gì không?"
Kỳ Đồng Ủy trả lời rất chậm, đối phương giống như tán gẫu việc nhà nhưng giọng nói biểu đạt ẩn ý. Hắn cần phải suy nghĩ xem rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
Không quen thuộc Thiên Đô?
Sẽ không có ai tin câu nói này của ông chủ Nhậm. Lần thanh trừng này, mấy hồ sơ phát ra từ văn phòng của hắn có tính định hướng rất mạnh, không điều tra nghe ngóng mấy tháng thì không thể làm được.
Đặc sắc? Uống một ly?
Có lẽ trọng điểm trong lời nói của ông chủ Nhậm là hai từ này.
"Sao vậy? Có chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng không giúp đỡ sao?"
Nhậm Thiết Quân biết băn khoăn trong lòng Kỳ Đồng Ủy, bèn nói thẳng: "Nghe nói Cẩm Tú Sơn Trang phải đặt trước ba ngày, ta còn nghe nói ngươi là hội viên ở đó."
Trong đầu Kỳ Đồng Ủy như có tia chớp xẹt qua.
Tiểu Hồng Bào đã trở về, Nhậm Thiết Quân đứng ngồi không yên, muốn mình làm cầu nối gặp mặt Tiểu Hồng Bào. Nhưng lão hồ ly ông chủ Nhậm này lại muốn giả bộ không biết tình hình, vô tình gặp gỡ.
Chỉ có như vậy, lão hồ ly này mới không tiến thoái lưỡng nan!
"Nói sớm có phải bớt việc không, ta là hội viên ở đó."
Kỳ Đồng Ủy cũng gian xảo: "Nhưng ta phải nói rõ trước, năm đó ta làm thẻ hội viên lúc Cẩm Tú Sơn Trang tổ chức sự kiện, trong thẻ không có bao nhiêu tiền, e là ông chủ Nhậm không được hưởng ké từ ta đâu."
Kỳ Đồng Ủy là người cẩn thận, sẽ không để lại điểm yếu cho đối phương. Ai mà chẳng biết chi phí của Cẩm Tú Sơn Trang rất đắt, hắn nói trước để chặn kín tất cả các khả năng có thể xảy ra.
"Đừng xem thường chị dâu của ngươi, nàng là nữ cường nhân đấy..."
Nhậm Thiết Quân đã đạt được mục đích nên không nói nhảm nữa, hẹn thời gian xong liền cười ha ha cúp máy.