Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1902 - Chương 1902. Dựa Vào Đâu

Chương 1902. Dựa vào đâu
Chương 1902. Dựa vào đâu

Cả ông chủ Kỳ lẫn ông chủ Nhậm đều không ngờ Tô Bình Nam đã trở về Thiên Đô đang ăn mì ở một quán ăn ven đường tồi tàn.

Nam nhân ngồi một mình trong góc, trên bàn đặt một cái bát tô rất to.

Tô Bình Nam đang ăn món phở cá Thiên Đô chính tông. Phở Thiên Đô khác phở Kim Lăng và phở Đông Đài, nguyên liệu phong phú hơn.

Hành xanh thái nhỏ và ớt đỏ cay mắt đầy tràn khiến rất nhiều người có khẩu vị thanh đạm nhìn vào sẽ cảm thấy miệng khô họng căng.

Béo ngậy, cay xè, quan trọng nhất là đảm bảo no căng.

Cũng chính vì đặc điểm này nên rất ít nhân vật lớn trong xã hội thượng lưu cảm thấy hứng thú với món này. Rõ ràng Tô Bình Nam là một ngoại lệ.

Rất nhiều người không biết thói quen này của Tô Bình Nam, tất nhiên Hồng tỷ lần đầu tiên gặp hắn cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Nàng không ngờ địa điểm mình gặp Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy không phải văn phòng xa hoa, mà là một quán phở nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.

Nhưng nàng không nghi ngờ sự lựa chọn của mình.

Trên đường tới đây, tuy nàng chỉ gặp bảy tám hán tử phụ trách bảo vệ, nhưng sự bưu hãn của bọn hắn khiến nữ nhân khiếp sợ.

Đỗ Cửu, Đỗ Thạch...

Từng lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú hiện tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, giờ đây đang canh gác bên ngoài. Dáng vẻ quy củ của bọn hắn khiến Hồng tỷ hiểu được nam nhân giống như công nhân dưới quê đang ăn mì này có quy củ nghiêm ngặt cỡ nào.

"Đến rồi à?"

Tô Bình Nam đặt đũa xuống, mỉm cười giải thích một câu: "Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn phở. Lâu rồi không ăn món này, ta cảm thấy ăn một bát mới có thể tĩnh tâm."

Nam nhân mỉm cười nhìn nữ hài đang run rẩy, thậm chí còn đưa tay ra dấu mời.

Trong đầu Hồng tỷ bỗng nảy ra một câu.

Người xuất sắc nhất không nóng nảy, có bản lĩnh...

Trước giờ Tô Bình Nam không thèm che giấu sự thật mình xuất thân là kẻ quê mùa. Chẳng qua khí thế trên người hắn đã giấu đi thói quen này.

"Có cần gọi cho ngươi một tô không?"

Tô Bình Nam chỉ vào tô mì trước mặt, lịch sự hỏi. Khi sư tử không nhe răng nanh, nó lộ vẻ lười biếng không hề có tính công kích.

Hiện tại Tô Bình Nam đang ở trong trạng thái này.

"Được."

Hồng tỷ nhìn tô mì to trước mặt rồi gật đầu. Thậm chí nữ nhân còn ngẩng đầu nói với ông chủ đang bận rộn bên trong: "Chủ quán cho thêm thịt thêm cay nhé, tô to!"

Khách rất ít, hơn nữa Tô Bình Nam mời khách nên chủ quán làm rất nhanh.

Đoàn Ỷ Hồng nhìn bát mì to, cúi đầu hít hà, vừa dùng giấy ăn lau đũa vừa cười khanh khách nói: "Có thể ăn cùng Tô tổng một bữa riêng quả là vinh hạnh của ta. Mấy năm trước ta chịu khổ nhiều, lúc được ăn no là lúc hạnh phúc nhất."

Nữ nhân há to miệng ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không quên ăn mấy tép tỏi.

Tới gặp Tô Bình Nam, Hồng tỷ ăn mặc vô cùng trang trọng.

Bộ đồ công sở trắng đen xen kẽ và mái tóc ngắn lão luyện khiến nữ hài bộc lộ khí chất cực kỳ tao nhã. Nhưng lúc này hành động ăn cơm thô lỗ đã phá hỏng tất cả ngụy trang.

Tô Bình Nam đặt đũa xuống, cứ thế nhìn dáng vẻ nữ nhân nhai nuốt. Cho đến khi Hồng tỷ ăn hết một tô mì đầy, ngay cả nước lèo cũng không để lại, hắn mới lên tiếng: "Ta sai người hẹn ngươi ra ngoài tất nhiên là ta biết cuộc sống trước đây của ngươi. Ngươi không cần cố ý thể hiện."

Nam nhân gõ ngón tay lên mặt bàn, tiếp tục nói: "Ta không phải kẻ khó gần, ta đồng ý gặp ngươi tức là giữa chúng ta có thể nói chuyện. Ngươi có thể cho ta thứ ta muốn, đương nhiên Cẩm Tú sẽ báo đáp cho ngươi."

Tô Bình Nam mỉm cười: "Khi không có xung đột lợi ích, tập đoàn Cẩm Tú lương thiện hơn ngươi tưởng tượng."

Nam nhân không nói hết, nhưng Hồng tỷ đã hiểu ý của một câu khác mà hắn chưa nói ra.

Bởi vì nàng biết rõ kết quả khi chọc giận con mãnh thú này. Dù sao tập đoàn Cẩm Tú cũng nổi tiếng là làm việc tuyệt tình.

"Trước giờ ta không lãng phí thức ăn, hơn nữa ta rất thích ăn no. Không phải ta muốn thể hiện cái gì hết, mà là ta cảm thấy mình không nên che giấu trước mặt Tô tổng."

Ở những năm tháng kéo dài hơi tàn trong địa ngục kia, Hồng tỷ hiểu thấu đạo lý lấp đầy bụng mới có thể sống sót. Trong khoảng thời gian khó khăn nhất, nữ nhân bệnh tật đầy mình dựa vào cơm thừa canh cặn của người khác để sống tiếp.

"Thành thật là một đức tính tốt."

Tô Bình Nam mỉm cười: "Vậy thì nói xem ngươi duy trì quan hệ với những nữ nhân phong trần ở Quảng Đông như thế nào?"

Giọng điệu của nam nhân hòa nhã: "Lão già cứng đầu kia rất cẩn thận, cho dù hắn đến nơi phong nguyệt cũng tuyệt đối không dễ dàng bị người khác nắm thóp. Hơn nữa, theo điều tra của chúng ta, hiện tại hắn đã tiêu tốn không ít tiền cho nữ nhân kia, làm sao ngươi có thể xúi giục nàng bán đứng Thường lão đầu?"

Tô Bình Nam đưa ra nghi vấn của mình: "Chuyện này không hợp lẽ thường. Theo ta biết thì club của ngươi và Cao Tiểu Cầm không kiếm được nhiều tiền lắm. Huống chi những năm qua ngươi không giữ liên lạc với những người ở Quảng Đông."

"Ngươi dựa vào đâu?"

Tô Bình Nam nhìn thẳng vào Hồng tỷ, ánh mắt hung ác khiến sống lưng Hồng tỷ ớn lạnh, đồng thời nàng cũng hiểu ra vì sao nam nhân này có thể làm cho một người cũng hung ác như Lục Viễn khuất phục!

Nam nhân kiên nhẫn đợi đáp án.

Tô Bình Nam làm việc thích ra tay từ chi tiết, sau đó bất tri bất giác nắm đại cục, tất nhiên Tô Bình Nam sẽ không bỏ qua bất kỳ một điểm nào.

Kỹ nữ vô tình, con hát bất nghĩa, câu nói này diễn tả sự vô tình và lạnh lùng của chốn phong trần. Một nữ nhân sống lay lắt dưới tầng chót Hàng Châu dựa vào đâu?

"Trong phong trần không hẳn không có tình."

Hồng tỷ nhìn thẳng vào đôi mắt bức người của Tô Bình Nam: "Ta biến thành quỷ bởi vì ta dám bảo vệ Cao Tiểu Cầm trước mặt tổ tông. Tương tự, ta có thể nắm được nhược điểm của Thường Như Hải là vì ta từng cứu một người, một nữ nhân có tầm ảnh hưởng lớn trong giới phong trần Quảng Đông."

Hết chương 1902.
Bình Luận (0)
Comment