"Ai?"
Tô Bình Nam híp mắt hỏi.
"Nhiếp Bảo Nhi năm xưa một đêm có thể nhận được ba triệu lẵng hoa ở bến Thượng Hải, hiện tại là Bảo Nhi - người môi giới lớn nhất. Nàng cũng nợ ta một mạng."
Hồng tỷ trả lời.
"Sao nàng lại nợ ngươi một mạng?"
Tô Bình Nam hỏi dồn dập, không cho nữ nhân cơ hội suy nghĩ.
"Cảng thành có mấy tên biến thái, Hồng Bào ca cũng nghe danh Tăng tiên sinh rồi nhỉ? Mấy năm trước người này chơi gái thích chơi đến tàn phế mới vui. Hôm đó ta mà không quỳ một tiếng, tiếp rượu đến xuất huyết dạ dày phải nằm viện, thì Nhiếp Bảo Nhi đã bị chơi chết rồi."
Hồng tỷ trả lời vô cùng lưu loát: "Đương nhiên cũng có thể nói là ta may mắn. Nhiếp Bảo Nhi trọng tình nghĩa, nàng nhận ân tình này nên đã giúp ta một việc."
Trong quán ăn nhỏ hẹp cực kỳ yên tĩnh.
Khi Tô Bình Nam bắt đầu nói chuyện, chủ quán đã thức thời đi ra ngoài, quạt thông gió cũng không kịp đóng. Nhất thời chỉ có tiếng quạt vù vù quanh quẩn trong không gian.
"Tìm người điều tra Nhiếp Bảo Nhi."
Tô Bình Nam gật đầu với Lục Viễn phía sau rồi mới nói tiếp: "Chuyện của bà chủ Ngô thì sao? Không dễ tìm nam nhân có thể khiến nữ nhân này phòng cũ bén lửa. Chúng ta điều tra được ngươi dùng đến người mới đang hot của Giá Thế Đường. Đừng nói với ta ngươi và Tư Đồ Ức Khổ cũng có quan hệ tốt."
Biểu cảm của Đoàn Ỷ Hồng khó che giấu được nỗi chấn động.
Nàng biết rõ nội tình của tập đoàn Cẩm Tú tại Thiên Nam sâu dọa người, nhưng có thể điều tra người mẫu nam kia là người của Giá Thế Đường trong thời gian ngắn như vậy chứng tỏ thế lực của Tô Bình Nam trong giang hồ lớn kinh người!
Vẻ mặt nữ nhân kỳ lạ: "Ta không quen biết đại đương gia Tư Đồ, nhưng nhị đương gia Phó Quốc Bân là người dẫn dắt ta vào nghề, thậm chí món nợ lúc đó là ta giúp hắn giải quyết."
Chuyện cũ như gió, không muốn nhìn lại.
Nhưng từ dăm ba câu của nữ nhân, tất cả mọi người ở đây có thể nhìn ra năm xưa Hồng tỷ xuân phong đắc ý trong chốn phong nguyệt.
"Có nhân ắt có quả, ngươi là người có lòng."
Tô Bình Nam hỏi một vấn đề mà hắn vô cùng tò mò: "Vì sao ngươi cho rằng Cẩm Tú có thể giúp được ngươi? Phải biết rằng Thẩm công tử là người nhà nước, còn ta chỉ là dân giang hồ, cùng lắm cũng chỉ được xem là một dân giang hồ làm ăn phát đạt."
"Dân không đấu với quan, ngươi nghe thấy câu châm ngôn này bao giờ chưa?"
Nam nhân cười ẩn ý.
"Thứ nhất, ta có thể mang đến cho Tô tổng rất nhiều thứ mà ngài cần, ngài sẽ không lỗ."
Nữ nhân đứng lên, khom người, giọng điệu cung kính: "Nguyên nhân ta chọn ngài là vì ta tin tưởng một câu."
"Nơi cao trên giang hồ chẳng phải cũng là triều đình sao?"
…
Nơi cao trên giang hồ cũng là triều đình.
Một câu nói đã nói lên bốn chữ "giang hồ hiểm ác".
Tranh đấu trên triều đình là vô tình và tàn khốc nhất, giang hồ chẳng phải cũng như thế sao? Có lẽ giỏi đánh đấm và đủ hung ác thì có thể phong vân nhất thời, nhưng muốn làm một ông trùm oai phong một cõi? Những khó khăn tàn khốc trong đó không kém gì triều đình.
Sau khi Hồng tỷ nói ra câu này, Tô Bình Nam hiếm có khi kinh ngạc, sau đó nam nhân cười to.
Thấy tâm trạng của Tô Bình Nam có vẻ tốt, nữ nhân hiểu đạo lý rèn sắt khi còn nóng.
"Tô tổng, ta từng hỏi giám đốc Lục một câu, làm gì kiếm được nhiều tiền nhất."
Hồng tỷ nói: "Hắn trả lời ta kiếm được nhiều tiền nhất là lũng đoạn. Ta cho rằng lũng đoạn quan trọng nhất là sự kiểm soát mạnh mẽ ở tất cả các con đường, mà kiểm soát thì cần thủ đoạn."
"Nói tiếp đi."
Tô Bình Nam chìa tay ra hiệu cho đối phương tiếp tục.
Sau khi cười to, nam nhân nhanh chóng khôi phục vẻ mặt hờ hững. Điều này khiến Hồng tỷ không thể nào đoán được rốt cuộc nam nhân này có hài lòng với biểu hiện của mình hay không.
"Người Thiên Đô đều nói Tô tổng giàu có, lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, cho nên có ý định lên bờ. Nhưng ta không nghĩ thế."
"Vì sao?"
Tô Bình Nam biết nữ nhân đang thể hiện năng lực của mình, nhưng vẫn không kìm được tò mò.
Phải biết rằng độ này Cẩm Tú có vẻ thờ ơ với chuyện trên giang hồ, ngay cả việc xóa sổ Lý Phong Điền cũng do cảnh sát kết thúc, hắn không tỏ ra có hứng thú với sản nghiệp của Lý Phong Điền.
Điều này làm cho rất nhiều người vẫn giữ quan điểm Tiểu Hồng Bào dần rửa tay gác kiếm. Thậm chí Cố Thanh Vân cũng cảm thấy Tô Bình Nam đã gột rửa không ít lệ khí.
Nhưng một nữ nhân chưa từng gặp mình lại chắc chắn như vậy?
"Thứ ngài ăn không phải phở, mà là hùng tâm tráng chí."
Hồng tỷ chỉ vào tô phở rỗng trước mặt Tô Bình Nam: "Nam nhân không có dã tâm, không muốn làm kẻ mạnh thì sẽ không tự xem xét bản thân từng giây từng phút."
Hồng tỷ hiểu rõ độ ngấy của phở cá Thiên Đô.
Một tô to như vậy, thường thì chỉ có dân lao động tay chân mới ăn nổi. Vậy mà một nam nhân nghe đồn sở hữu tài sản mười tỷ lại ăn ngon như vậy.
Điều này khiến Hồng tỷ càng cảm thấy mình đã tìm đúng người.
Nữ nhân vẫn còn nói tiếp: "Không đắm chìm trong thành công trong quá khứ, cũng không mù quáng tin tưởng mình không gì làm không được. Bát phở này, thứ Tô tổng ăn không phải là phở."
"Ngươi rất giỏi ăn nói."
Tô Bình Nam mỉm cười, không đánh giá lời nói của nữ nhân mà hỏi tiếp: "Ta muốn nghe những lời hữu dụng chứ không phải lời nịnh nọt tâng bốc ta."
Hiện tại nam nhân một tay quản lý tập đoàn Cẩm Tú giàu có, một tay đã mở rộng thế lực ngầm của mình tới Đông Nam Á. Có thể nói trong mắt rất nhiều người, Tô Bình Nam đã là đứng trên đỉnh nhân sinh.
Nhưng Tô Bình Nam biết con đường mình phải đi.
Có thể nói hiện tại hắn mới chỉ đi tới chân núi, cách đỉnh núi chân chính phải leo lên rất xa.