"Bà chủ Ngô và Thường Như Hải là nước cờ đầu của ta."
Đoàn Ỷ Hồng vén lọn tóc rơi xuống trán ra sau tai: "Sắc đẹp là dao sắc nạo xương, có ta làm việc cho ngài thì con dao này vĩnh viễn nằm trong tay ngài."
Nữ nhân khẽ mỉm cười: "Phòng Quan hệ công chúng của Cẩm Tú rất có danh tiếng, nhưng bọn hắn làm không tốt. Tô tổng ngẫm lại mà xem, mấy năm nay bộ phận này của ngài đã túm được nhân vật cứng đầu nào chưa?"
Nét mặt Tô Bình Nam không thay đổi, nhưng vẻ mặt của Lục Viễn ở bên cạnh đã tối sầm. Mặc dù hắn không phụ trách mảng quan hệ công chúng, nhưng là đại quản gia của tập đoàn Cẩm Tú, hắn khó tránh khỏi trách nhiệm bởi sự tắc trách của bộ phận quan hệ công chúng.
Phải công nhận Lục Viễn xử lý chuyện giang hồ là một người giỏi giang hiếm có, nhưng trong mạng lưới quan hệ kinh doanh thì lại không thuận buồm xuôi gió.
"Nói xong chưa?"
Tô Bình Nam lấy xì gà ra, thong thả cắt hai đầu: "Vậy thì phải làm sao?"
"Ân tình là nợ, mà chữ nợ trong ba chữ nợ ân tình mới là điểm quan trọng."
Nữ nhân thấy vẻ mặt của Lục Viễn, tim đập thình thịch nhưng Hồng tỷ vì mục đích của mình nên cắn răng nói tiếp: "Thứ nhất, khi nắm được nhược điểm của con mồi thì phải cường thế. Thứ hai, người phụ trách bộ phận này không thể có lòng riêng."
Nói đến lòng riêng, nữ nhân nhìn Tô Bình Nam: "Tô tổng, chúng ta muốn bái Phật thì phải gặp Phật mới được, có vài chuyện không thể mượn tay người khác."
Cuối cùng thì thái độ của Tô Bình Nam cũng trở nên nghiêm túc.
Tâm tư của nam nhân rất tinh tế, từ lời nói của nữ nhân hắn đã phát hiện ra manh mối, vì vậy hắn lập tức nhìn Lục Viễn: "Phòng Quan hệ công chúng có người lấy việc công làm việc tư?"
Lục Viễn lắc đầu. Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột: "Ta theo dõi mảng này rất chặt, ghi chép rõ ràng."
"Thường Như Hải có một thân tín tên là Thường Cửu. Một nhân vật nhỏ bé tầm thường có lẽ không lọt vào mắt Tô tổng ngài."
Nữ nhân xen lời: "Nhưng hồi trẻ người này từng nợ mấy khoản, xảy ra tranh cãi với dân giang hồ, là phòng Quan hệ công chúng của Cẩm Tú giúp đỡ giải quyết. Vì vậy hắn cũng được coi là một thành viên trong mạng lưới mà Cẩm Tú tạo dựng.
Người này rất được Thường Như Hải tin tưởng. Chúng ta chưa nói đến chuyện hắn có tác dụng hay không, nhưng vì sao lần này Cẩm Tú muốn vào sân nhưng hắn lại chẳng nói chẳng rằng?"
Ánh mắt của Tô Bình Nam và Lục Viễn trở nên sắc bén. Hồng tỷ cảm thấy sau lưng sắp ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng nữ nhân vẫn lưu loát nói hết.
"Là do hắn cảm thấy mình không nợ ân tình của Cẩm Tú. Bởi vì hai năm trước, hắn đã giúp huynh đệ Hà Mãn lén kiếm mười ba tấn cao lanh, vì vậy hắn cho rằng mình đã trả hết ơn huệ."
Sau khi nghe Hồng tỷ kể lại chi tiết, Tô Bình Nam đã hiểu tại sao Hồng tỷ lại nói có một số việc không thể mượn tay người khác.
Bởi vì rất nhiều người sẽ dán món nợ ân tình của Cẩm Tú cho người thực hiện, giống với đạo lý rất nhiều người vào miếu nhưng tạ ơn sai bồ tát.
"Ngài là dân áo vải quật khởi, tất nhiên không giống những nhân vật tai to mặt lớn xuất thân chính lộ kia." Hồng tỷ tiếp tục nói: "Ta cho rằng ở phương diện này ngài nên học hỏi ông chủ Viên năm đó. Đến giờ ta vẫn nhớ một lời đánh giá về người này trong một cuốn sách."
Kiêu hùng chân chính khi đối mặt với trời đất đều phóng khoáng không giới hạn. Khống chế lòng người, cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc này Tô Bình Nam vẫn chưa biết rằng tương lai Hồng tỷ sẽ bù lấp chỗ thiếu hụt cuối cùng của Cẩm Tú!
Có lẽ dùng từ thiếu hụt để miêu tả phòng Quan hệ công chúng của tập đoàn Cẩm Tú thì không hợp lắm, nhưng đúng là một số phương diện khống chế lòng người của tập đoàn Cẩm Tú không đủ dụ dỗ, hơn nữa còn có vẻ hung ác cường thế.
Điều này không thể tách rời phong cách của Tô Bình Nam.
Ở tập đoàn Cẩm Tú, nam nhân là tồn tại như một vị thần, tất nhiên tính cách của hắn sẽ để lại ấn tượng cho cấp dưới. Huống chi hiện tại hắn còn thu nạp nhiều hạng người kiệt ngạo cay độc, những người này ai cũng giỏi giết người phóng hỏa, muốn bọn hắn khống chế một người?
Khó!
"Ta chưa hỏi trình độ học vấn của ngươi là gì?"
Trong tư liệu mà Tô Bình Nam nắm giữ, những trải nghiệm của nữ nhân trước khi vào nghề rất mơ hồ, chỉ biết năm đó Hồng tỷ là đại tỷ nổi tiếng nhất vùng Hàng Châu, Thượng Hải.
Nhưng bây giờ nam nhân phát hiện cách nói năng của nữ nhân không giống một người xuất thân quê mùa, cho nên không nhịn được hỏi thăm một câu.
"Đại học Thịnh Kinh, giữa chừng bị đuổi học vì sảy thai. Sau đó ta đi lên một con đường mà mình chưa bao giờ nghĩ tới."
Sắc mặt Hồng tỷ trở nên ảm đạm. Khoảng thời gian này là lịch sử mà nàng không muốn nhắc đến nhất.
"Anh hùng không hỏi xuất thân."
Tô Bình Nam nhíu mày. Hắn trời sinh cường ngạnh, tất nhiên không thích dáng vẻ xuân bi thu buồn của người khác.
Nữ nhân gật đầu. Quả thật trước mặt nam nhân này, nàng không cần bày ra dáng vẻ thiếu nữ. Cuộc gặp mặt lần này khiến Hồng tỷ có cái nhìn rõ ràng hơn về Tô Bình Nam.
Nam nhân như một ngọn núi cao màu đen, cường ngạnh, thiết huyết, thậm chí điên cuồng! Người như thế cho dù thân ở địa ngục e là cũng có gan giương mười vạn lá cờ chém chủ điện Diêm La!
Nữ nhân thay đổi ý định của mình.
"Ta cảm thấy mình hợp với vị trí trưởng phòng Quan hệ công chúng."
Câu này của Đoàn Ỷ Hồng thật sự dọa chết người. Nàng vừa mở miệng đã tự để cử vào vị trí cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú, điều này khiến ánh mắt của những người ở đây trở nên kỳ lạ.
May mà Tô Bình Nam đặt ra quy củ nghiêm ngặt, nếu không Đỗ Thạch nóng tính có thể sẽ ra tay đánh người.
Dựa vào đâu chứ?
Vị trí kia cổ áo thêu rồng ba móng đấy! Nhân viên tập đoàn Cẩm Tú có thể leo lên vị trí này ai mà chẳng từng bước đi lên? Một nữ nhân như ngươi chỉ dựa vào miệng lưỡi mà nhảy dù ngồi lên hả?