Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1905 - Chương 1905. Không Thể Đắc Tội Nữ Nhân

Chương 1905. Không thể đắc tội nữ nhân
Chương 1905. Không thể đắc tội nữ nhân

Dường như nữ nhân hiểu được suy nghĩ của mọi người, bèn đưa ra lời giải thích: "Ta sống đến giờ đã người không ra người quỷ không ra quỷ, không có người thân bạn bè, cũng không có lòng riêng. Nguyện vọng duy nhất trong đời này là khiến tên tổ tông kia không được chết tử tế."

Nữ nhân tiếp tục nói: "Về vấn đề năng lực, phải biết rằng chốn phong nguyệt kiếm cơm dựa vào việc phỏng đoán tâm tư. Ta từng làm tới vị trí đại tỷ, tất nhiên thủ đoạn không kém. Cho nên ta là người thích hợp với vị trí này nhất."

Nữ nhân nói bốn chữ "không được chết tử tế" tràn đầy thù hận.

Cho dù là ban ngày, xung quanh là một đám hán tử bưu hãn hung ác, nhưng đám Lục Viễn vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Quả nhiên không thể đắc tội nữ nhân.

Tô Bình Nam cười khẽ: "Ý ngươi là ngươi bán mạng cho ta, đổi lại ta giúp ngươi đối phó với Thẩm công tử? Có một tin tức e là ngươi chưa biết, hôm qua Thẩm công tử vừa được xếp vào danh sách mười thanh niên kiệt xuất Hàng Châu. Ngoài ra còn có một tin tức nhỏ nói rất có thể hắn sẽ trở thành tổ trưởng tổ thanh tra trẻ tuổi nhất."

Tô Bình Nam nói đến đây, giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Vụ giao dịch này không có lời."

Sắc mặt Hồng tỷ tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng.

Nàng đã lấy ra tất cả con át chủ bài của mình, nam nhân một tay che trời trên giang hồ này là chỗ dựa duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới. Nếu người này từ chối mình, Hồng tỷ không nghĩ ra còn ai có thể gúp mình hoàn thành tâm nguyện.

"Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Khi Hồng tỷ tuyệt vọng ngồi thụp xuống ghế, Tô Bình Nam đứng dậy: "Ông chủ Nhậm của Thiên Đô chúng ta là một anh hùng. Ta muốn xem dao sắc cạo xương của ngươi có thể chém hắn xuống ngựa hay không."

Lục Viễn giúp Tô Bình Nam mở cửa quán cơm, nam nhân dừng bước trước cửa: "Nếu ngươi chứng minh được giá trị của mình, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện." Hồng tỷ nhìn bóng lưng một đám người rời đi, hai mắt sáng kinh người.

...

La Binh là một cảnh sát mới vào nghề...

Người mới tất nhiên nhận hết mọi việc khổ cực. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ăn ngủ trong xe.

Không phải có nhiệm vụ khẩn cấp gì, mà là bên trên nói tên điên Lý Phong Điền kia có thể sẽ trả thù người thân của Tô Bình Nam, cho nên phái vài người đến đây canh chừng.

Nhưng La Binh không một câu oán giận.

Trong lòng hắn có một bí mật, đó là hắn nợ tập đoàn Cẩm Tú một ơn huệ to lớn.

Khi hắn còn đang học trường cảnh sát, ba hắn mắc bệnh nặng khiến hắn suýt bỏ học. Nếu không phải vì các thành tích trong trường của hắn đủ ưu tú, được nhà trường miễn giảm một số chi phí, thì rất có thể là hiện tại hắn đang rơi mồ hôi ở một công trường nào đó.

Thời điểm hắn mờ mịt nhất, tập đoàn Cẩm Tú tới tìm hắn.

"Chúng ta có một quỹ công ích có thể giúp ngươi."

Cho đến bây giờ La Binh vẫn còn nhớ nụ cười của nữ hài kia, rất dịu dàng rất ngọt ngào.

"Nhưng ta sợ mình không trả nổi."

La Binh trời sinh chất phác nhút nhát trả lời, hoàn toàn không còn vẻ dũng mãnh khi huấn luyện vật lộn.

"Không cần trả. Với thành tích của bạn học La, tương lai vô hạn. Chỉ cần kết bạn mà thôi."

Nam nhân bên cạnh nữ hài xen lời.

La Binh nhìn đối phương. Hắn có thể nhìn ra người này đậm chất giang hồ. Hơn nữa, danh tiếng của Tiểu Hồng Bào tập đoàn Cẩm Tú khiến hắn do dự và sợ hãi.

"Ba ngươi nuôi ngươi không dễ dàng. Mạng người lớn hơn trời, hẳn là ngươi cũng không muốn hối hận cả đời nhỉ?"

Nam nhân cười rất hòa nhã: "Chúng ta chỉ muốn bạn học La nhớ kỹ ân tình này là được. Chúng ta sẽ chuyển bốn mươi nghìn tệ từ tài khoản công ích đến thẳng bệnh viện, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì."

Quá trình không rườm rà rắc rối, cuộc phẫu thuật của ba La Binh rất thành công. Hơn nữa, tập đoàn Cẩm Tú quả thật không quấy rầy hắn, có điều ngày lễ ngày tết sẽ cho người mang một ít quà không đáng giá tới giữ gìn quan hệ.

Có lẽ nói ra rất nhiều người sẽ không tin, La Binh chưa từng gặp Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy lần nào!

La Binh đứng đợi ở đây, không phải vì hắn không muốn đích thân đến cảm ơn.

Hắn đã đến tập đoàn Cẩm Tú rồi, nhưng đều bị từ chối. Người tiếp đón hắn rất lịch sự, nhưng Tô Bình Nam lại rất bận rộn, lý do không thể gặp hắn là vì không có thời gian.

Dù sao trong mắt tập đoàn Cẩm Tú, việc bỏ ra bốn mươi nghìn tệ mua một sĩ quan cảnh sát đầy triển vọng là một việc rất đáng giá, hơn nữa bây giờ không phải là lúc để làm sâu đậm tình cảm.

Vì vậy hai người vẫn chưa gặp nhau.

...

Ba bốn chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy vào khu phố, từ bề mặt sơn giống như chiếc đàn piano lại thêm thân hình thuôn dài, có thể thấy những chiếc xe này đắt tiền đến mức nào.

La Binh lập tức cảnh giác.

Khu phố Tô phụ Tô mẫu ở là một khu phố đã rất cổ, năm đó các lãnh đạo và người có học ở đây rất nhiều, những người giàu bây giờ rất ít khi đến đây, vì bọn hắn không thích nơi có cơ sở vật chất cũ kỹ, mà loại xe này lại rất hiếm gặp.

Sau khi nhìn rõ biển số xe, La Binh mới thở phào nhẹ nhõm.

Hầu như mọi người ở Thiên Đô đều biết đến đội xe sang với biển số có chữa “Ô” ở đầu.

Đây là xe của Cẩm Tú.

Tiểu Hồng Bào lập nghiệp tại Ô thành, người này có một tật lạ, đó là những chiếc xe sang của tập đoàn Cẩm Tú không đeo biển của Thiên Đô, mà là đều là biển có chữ “Ô” ở đầu.

Theo thời gian, thứ này đã trở thành danh thiếp của tập đoàn Cẩm Tú.

Khi xe đến, những nhân viên an ninh túc trực ở xung quanh mấy ngày qua cũng lần lượt xuất hiện, thậm chí La Binh còn nhìn thấy người quản lý thường ngày ít nói cũng nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng chạy đến chào đón.

Tô Bình Nam đã trở về.

Đây là phản ứng đầu tiên của La Binh, sau đó với sự hiếu kỳ, hắn chăm chú quan sát chiếc xe dẫn đầu, muốn xem Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy rốt cuộc là người như thế nào.

Hết chương 1905.
Bình Luận (0)
Comment