Hắn nâng ly rượu, vừa nhìn mấy thuộc hạ thân thiết vừa mỉm cười nói: "Lại một năm nữa trôi qua, ta không chúc cát tường như ý nữa, các ngươi dành thời gian mà yêu đương đi. Biệt thự Minh Nguyệt Hồ là quà mừng."
Trong mấy người ở đây, ngoài Tô Văn Văn còn nhỏ và Đỗ Thạch mê võ thuật ra, quả thật Lục Viễn và Đỗ Cửu đã đến tuổi rồi. Tô Bình Nam là người sống hai kiếp, đương nhiên là tuổi tâm lý lớn hơn, bận lòng vì thuộc hạ.
Đỗ Cửu và Lục Viễn hết sức ngạc nhiên, Tô Văn Văn dửng dưng, Đỗ Thạch còn chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn ăn ngấu nghiến.
Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Cẩm Tú đi đến hiện tại, chỉ cần không xuất hiện sai lầm lớn thì chúng ta phú quý cả đời. Chúng ta là huynh đệ suốt đời, ta nhất định phải quan tâm tới mấy chuyện này."
Mấy người nhìn nhau, cùng nâng ly uống cạn.
Trong lúc Tô Bình Nam nhọc lòng vì huynh đệ dưới pháo hoa đầy trời, tại đại trạch Cố gia ở Thiên Nam.
"Ngươi rất thân thiết với tập đoàn Cẩm Tú phải không?"
Một lão giả gần bảy mươi tuổi nhìn Cố Thanh Vân, tươi cười hỏi.
Cố Thanh Vân cười ha ha trả lời: "Tứ thúc, cũng tàm tạm. Ta không có chí tiến thủ, chỉ có thể kết giao thêm bạn bè mà thôi."
Lão giả lắc đầu: "Không phải ngươi không có chí tiến thủ, mà là ngươi không muốn bị trói buộc. Lần này đại ca ngươi đi Ô thành làm tri phủ phải bỏ ra cái không nhỏ, ngươi phải giúp đỡ."
Cố Thanh Vân gật đầu: "Ta biết rồi, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tô Bình Nam. Ô thành là đại bản doanh hắn lập nghiệp, có rất nhiều việc chỉ cần Cẩm Tú ủng hộ thì ba cây đuốc của đại ca có thể mở ra cục diện."
Vào ngày hội năm mới, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Cẩm Tú vô cùng bận rộn, Hà Minh Kiên cũng bận vắt chân lên cổ, vậy mà Tô Bình Nam lại rất rảnh rỗi.
Hiện tại ở Thiên Nam, Tô Bình Nam đại thế đã thành, tập đoàn khuếch trương khiến người ta kinh ngạc. Tiền kiếm được sạch sẽ, tất nhiên sống lưng đủ cứng. Ngoại trừ hai đại lão cấp bậc thái thú kia, thật sự không có mấy ai có thể khiến hắn đích thân đến gặp.
Tô Bình Nam thích thanh tĩnh, ngoài những dịp bắt buộc ra, hắn rất ít khi lộ diện.
Cho nên khi mới qua mười lăm mà Đỗ Cửu và Quách Quang Diệu đã xuất hiện ở Ô thành, đón khách trước cửa Cẩm Tú Các, rất nhiều người đoán già đoán non.
"Có phải Tiểu Hồng Bào đã trở về không? Nếu đúng là hắn thì ai có thể khiến hắn trở về Ô thành một chuyến?"
Hơn một năm trôi qua, Cẩm Tú Các vẫn là lựa chọn đầu tiên của các nhân vật tai to mặt lớn muốn mời khách dùng bữa. Rất nhiều người nhận ra Quách Quang Diệu và Đỗ Cửu, lập tức rối rít suy đoán. Mặc dù trụ sở chính của Cẩm Tú đã chuyển khỏi Ô thành, nhưng sức khống chế phường tam giáo cửu lưu vẫn không yếu đi, trái lại còn tăng lên không ít theo số vốn đầu tư mà Cẩm Tú không ngừng rót vào.
Nhà ga toàn là xe taxi của Cẩm Tú và mấy tòa nhà mua sắm ở trung tâm thành phố chính là bằng chứng, chưa kể mấy khách sạn đang xây dựng và đường đi bộ thương mại Cẩm Tú.
Ô thành vừa mới sang nhiệm kỳ mới, đại công tử Cố gia bốn mươi mốt tuổi trở thành tri phủ thay thế, lý lịch chói mù mắt một đám người.
Sáu giờ tối, Cố Thanh Tùng từ chối tất cả bữa tiệc, dẫn theo thư ký Tiểu Trương đến thẳng Cẩm Tú Các, trên xe còn có Cố Thanh Vân cố ý chạy tới.
Cố Thanh Tùng mặt vuông chữ điền, trông rất uy nghiêm, lúc này sắc mặt hắn nặng nề. Nhà nào biết chuyện nhà nấy, đây là mấy năm mấu chốt nhất của hắn, hắn có thể tiếp tục leo lên cao được hay không thì lý lịch ở Ô thành cực kỳ quan trọng.
Cố Thanh Tùng biết hiện tại điều gì quan trọng nhất ở Hạ quốc, đó là phát triển kinh tế, cải thiện dân sinh. Có thể dẫn dắt người dân làm giàu, có cuộc sống tốt đẹp, đó chính là thành tích không ai có thể xóa bỏ, huống chi hắn còn có các mối quan hệ thâm căn cố đế trợ giúp.
Vì lẽ đó, Cố Thanh Tùng rất xem trọng buổi gặp mặt này, mặc dù hắn hơi bất mãn vì đối phương hẹn ở Cẩm Tú Các.
Địa điểm quá nổi bật, không phù hợp với ý đồ gặp mặt một cách kín đáo của hắn.
Cố Thanh Vân nhận thấy đại ca hơi bất mãn, bèn nói nhỏ: "Tô Bình Nam có bản tính kiêu ngạo, chúng ta không tưởng tượng nổi đâu."
Hắn liếc nhìn thư ký Tiểu Trương ngồi ở ghế phụ, nói rất mập mờ: "Hắn chỉ đứng kiếm tiền thôi, nếu phải quỳ kiếm tiền thì cho dù lợi nhuận lớn bao nhiêu hắn cũng chẳng thèm liếc mắt."
Tài xế lái xe cho Cố Thanh Tùng là người đã theo hắn nhiều năm, Cố Thanh Vân rất yên tâm. Thư ký Tiểu Trương vừa được đề bạt, lại còn là người địa phương Ô thành, vẫn chưa qua kỳ khảo hạch, cho nên Cố Thanh Vân nói năng rất cẩn thận.
Tiểu Trương tên là Trương Lam Vũ.
Trước đây Trương Lam Vũ không làm việc trong chính phủ mà làm giáo viên. Một người tốt nghiệp đại học như hắn không phải kẻ an phận, hắn bước ra từ nông thôn nên hiểu rõ tầm quan trọng của việc leo cao hơn ai hết, nhưng hiện thực nhanh chóng giáng cho hắn một đòn cảnh tỉnh.
Sau sáu năm làm việc vất vả, hành động tranh cử của phó hiệu trưởng giúp hắn hiểu ra tất cả đều là mình hoang tưởng. Đồng thời, cô bạn gái hắn yêu đương mấy năm bám vào cành cao khác khiến hắn trưởng thành trong một đêm.
Với bản tính ngoan cường, tất cả những chuyện này không thể đánh gục Trương Lam Vũ, ngược lại hắn còn coi đó là quá trình tôi luyện trong cuộc sống.
Hắn bắt đầu điên cuồng nghiên cứu các loại chính sách lý luận, viết bản thảo đăng báo, cố gắng học theo con đường của thư ký An Tiểu Hoa ở Ô thành.
Thời gian không phụ lòng người, Tiểu Trương được tri phủ mới Cố Thanh Tùng điểm danh tới GF, khi về nhà hắn đã bật khóc vì vui sướng.
Bắt đầu từ ngày ấy, cuộc sống của hắn đã thay đổi. Người vợ chưa từng làm bữa sáng bắt đầu hâm sữa cho hắn mỗi sáng, còn cẩn thận chỉnh cổ áo cho hắn trước khi hắn ra ngoài.
Thậm chí các nhân vật lớn ngày trước khó có thể gặp được giờ đây đều vô cùng khách khí với hắn, như vậy hắn càng không thể trở lại quá khứ.