Nếu là trước đây, đối với Trương Lam Vũ hắn thì Tô Bình Nam chỉ là truyền thuyết, vậy mà hôm nay hắn có thể ăn cơm với con người bằng da bằng thịt, đây là điều hắn không dám nghĩ tới.
Trương Lam Vũ không suy nghĩ miên man nữa. Hắn nghe ra Cố Thanh Vân e ngại mình, càng thêm hạ quyết tâm nhất định phải làm cho lãnh đạo nhanh chóng yên tâm về mình, tin tưởng mình.
Cố tri phủ là cây đại thụ che trời, hắn nhất định phải ôm chặt, dù chết cũng phải ôm.
Đã tới Cẩm Tú Các, Trương Lam Vũ vội vàng xuống xe mở cửa xe cho Cố Thanh Tùng.
Trương Lam Vũ nhìn tiền sảnh khí phái của Cẩm Tú Các, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nhà hàng tốt nhất Ô thành này.
"Quang Diệu, trở về đại bản doanh thấy thế nào?"
Cố Thanh Vân chào hỏi Quách Quang Diệu từ xa, dáng vẻ quen thuộc.
Mấy ngày nay Trương Lam Vũ đã hiểu thấu ngạo khí của vị Cố công tử này, cho nên hắn không khỏi thầm kinh ngạc khi thấy đối phương niềm nở như vậy.
Đồng thời hắn càng thêm kính nể nhân vật lớn làm giàu từ nhà ga Ô thành kia. Nhìn Cố tri phủ đi đằng trước, Trương Lam Vũ khom lưng thấp hơn.
"Theo sát ông chủ."
Đây là lời giải trong lòng tiểu nhân vật: "Nếu không thì mình thậm chí chẳng có tư cách ăn cơm cùng người khác."
Đến chính bản thân Trương Lam Vũ cũng không biết một thứ gọi là dã tâm đang chậm rãi nảy mầm trong lòng hắn.
Đi theo Cố Tri Phủ vào trong, Trương Lam Vũ oán thầm Tô Bình Nam.
Mấy ngày nay, ông chủ hắn vừa mới nhậm chức. Hắn đã điều tra nghiên cứu nhiều lần, cho dù là đi đâu thì đối phương đều sẽ cực kỳ thận trọng.
Đối với từng khâu trong điều tra nghiên cứu, từng trình tự và sân bãi tham quan, hắn đều phải suy đi tính kĩ, kiểm tra nhiều lần, sợ ông chủ của mình không hài lòng.
Thế nhưng đến đây thì hay rồi, đối phương chỉ cho một quản lý dưới trướng mình ra đón.
Nhưng mà nhìn sắc mặt ông chủ mình và Cố công tử kiêu ngạo đó lại không có chút bất mãn nào.
Cố Thanh Tùng từ lúc xuống xe đến đi vào trong Cẩm Tú Các, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, chuyện tri phủ gặp Tiểu Hồng Bào đã truyền khắp toàn bộ Ô thành.
Rất nhiều người tập trung chú ý Cẩm Tú Các. Bởi vì tất cả mọi người biết, khi quyền lực và tiền tài kết hợp lại với nhau thì sẽ gây ra sóng gió lớn như thế nào.
Sảnh chữ Thiên số một.
Phòng rất lớn, thấy huynh đệ Cố gia đến, Tô Bình Nam lập tức đứng lên nghênh đón.
Trương Lam Vũ rất câu nệ, hắn không ngờ được là Tô Bình Nam mà hắn cho là rất kiêu ngạo lại chủ động nắm tay hắn, may mà hắn phản ứng rất nhanh mới không có xấu mặt. Không giống Cố Thanh Tùng và Cố Thanh Vân, Tô Bình Nam mưu đồ quá lớn, bên cạnh không hề thiếu thương nhân, minh hữu.
Nhưng giết vào Ô thành, nhất là làm nghề dịch vụ, tập đoàn Cẩm Tú chính là một ải khó mà vượt qua được.
Ngay cả An mập luôn khéo léo đều nói cho Cố Thanh Tùng, tiền ở Ô thành hắn không kiếm, bởi vì được không bù nổi mất.
Mặc dù An mập không nói rõ nhưng trong lòng Cố Thanh Tùng biết rõ không ai trong Thiên Nam Hội muốn đắc tội Tô Bình Nam, nhất trí ngầm thừa nhận Ô thành là đất của Tô Bình Nam.
Cho nên nếu như muốn triển khai kế hoạch lớn của mình, đối với Cố Thanh Tùng, Tô Bình Nam của Cẩm Tú là minh hữu tốt nhất, cũng là minh hữu có thực lực duy nhất mà hắn có thể chọn.
"Phụt!"
Cố Thanh Vân tự khui một bình Mao Đài, làm sinh động bầu không khí: "Tô tổng, Mao Đài bảy mươi chín năm này không nhiều đâu, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu, có thể hi sinh thứ mình thích một chút không?"
Trương Lam Vũ rất có nhãn lực, vội vàng cầm lấy bình rượu, bắt đầu rót rượu cho mọi người, vừa rót vừa quan sát người trẻ tuổi trầm ổn này.
Tô Bình Nam cẩn thận quan sát Cố Thanh Tùng, người này hắn biết, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn muốn gặp người này một lần.
Kiếp trước Cố Thanh Tùng có số làm quan, hơn nữa thủ đoạn chiến tích đều rất ổn. Trước khi Tô Bình Nam trùng sinh, hắn thậm chí còn làm lên tới thái thú Thiên Nam, có thể thấy năng lực như thế nào. Hơn nữa khi hắn về hưu, rất nhiều người dân Thiên Đô đều nhớ mãi không quên.
"Ngươi thích Mao Đài? Về Thiên Đô ta bảo A Viễn đem một chút qua hội sở nhà ngươi."
Tô Bình Nam gật đầu nói.
Cố Thanh Vân cười đến con mắt híp lại, dáng vẻ rất vui.
Bữa tiệc bắt đầu gần mười phút, đa số đều là Cố Thanh Tùng độc thoại, chuyện này khiến cho Trương Lam Vũ có chút giật mình.
Mình đi theo ông chủ cũng hơn mười ngày. Cố Thanh Tùng rất ít nói, cho dù điều tra nghiên cứu hay họp cũng vậy, cho dù đối phương nói nhiều hay ít, bình thường chỉ đáp hai chữ "không tệ."
Kết quả trong bữa tiệc hôm nay, Cố Thanh Tùng thay đổi hình tượng ngày xưa, nói nhiều đến mức hạ bút thành văn, khiến cho Trương Lam Vũ được ích lợi không nhỏ.
Cho đến khi tiệc rượu sắp kết thúc, hai bên đều đang lãng phí nước bọt, một câu có ích cũng chưa nói.
Tô Bình Nam đang chờ, mà Cố Thanh Tùng cũng đang chờ.
Tô Bình Nam đang chờ thành ý của Cố Thanh Tùng, Cố Thanh Tùng đang chờ thái độ của Tô Bình Nam.