Bọn hắn vốn cho là bụi đã lắng xuống, trở tay cho tập đoàn Trí Địa một kích. Với uy vọng của tứ thúc và người Triều Sán, Liễu Loan Hùng đã không có hậu thủ, vì bảo vệ Trí Địa, hắn sẽ nhả những cổ phần đó ra.
Có những cổ phần này, quyền khống chế của gia tộc Kadoorie với Peninsula Hotel sẽ vững như thùng sắt, không ngờ Liễu Loan Hùng cứ kéo dài thời gian mãi, hóa ra là âm mưu chuyện này.
Người sáng suốt đều biết Tô Bình Nam tuyên bố mời toàn diện, mục đích chỉ có một, đó là tư hữu hóa Peninsula Hotel, sát nhập vào tập đoàn Cẩm Tú.
Biệt thự của Tô Bình Nam là hàng xóm của Liễu Loan Hùng, hôm nay Liễu Loan Hùng tổ chức tiệc nhà.
"Ta cho là ngươi muốn nhập chủ Peninsula, không ngờ được là ngươi lại muốn tư hữu hóa Peninsula Hotel, làm như vậy thì tài chính là một con số khổng lồ, gia tộc Kadoorie trăm năm không ngã, thực lực ẩn giấu rất mạnh."
Uống rượu vang, Liễu Loan Hùng nghiêm túc nói. Hắn nghĩ không ra tại sao Tô Bình Nam phải tư hữu hóa, hoàn toàn không hợp với mạch suy nghĩ của hắn.
Tô Bình Nam cười nói: "Ta độc tài quen rồi, cho nên ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khoa tay múa chân với công ty của ta, tiền không là vấn đề, nhưng phải giao hết cổ quyền ra."
"Ngươi muốn tư hữu hóa thì nhất định phải đạt tới tám mươi phần trăm cổ quyền, mà gia tộc Kadoorie đã có ba mươi chín phần trăm, ngươi sẽ làm sao?"
Liễu Loan Hùng có chút hiếu kỳ.
Tô Bình Nam mỉm cười, vẫy tay. Đỗ Cửu đưa một hợp đồng chuyển nhượng mười một phần trăm cổ quyền của Peninsula Hotel cho Liễu Loan Hùng. Người sau thấy người ký tên là Dawn Kadoorie thì há to miệng.
"Tất cả mọi người là người làm ăn, chỉ vì tiền. Ta thông báo riêng cho tất cả người nắm giữ cổ phần trong tay gia tộc Kadoorie."
"Thông báo cái gì?" Liễu Loan Hùng hỏi.
"Bây giờ ta có năm mươi phần trăm cổ quyền, trước khi ta thu mua đến tám mươi phần trăm cổ phần, tất cả người bán cổ phần ra, ta đều sẽ thu mua với giá gấp đôi."
Tô Bình Nam cạn ly với Liễu Loan Hùng: "Cho nên trước mặt tiền tài, gia tộc Kadoorie không đoàn kết như ngươi tưởng tượng."
Liễu Loan Hùng cười khổ: "Vâng, nhưng cần có một tiền đề, đó là ngươi phải có tiền, có rất nhiều tiền."
Tô Bình Nam ánh mắt bễ nghễ: "Tiền có thể thông thần, huống chi chỉ là mấy lão quỷ Nhật Bất Lạc.”
Dân Cảng thành thích xem cái gì? Các truyền thông biết rất rõ, đời tư của ngôi sao, phú hào.
"Ông chủ của các công ty lên sàn chứng khoán Cảng thành phải cẩn thận!"
Đây là tiêu đề lớn được in đậm bôi đen của Tinh Quang Nhật Báo.
"Đầu tiên là ngân hàng quốc tế, sau đó lại là Peninsula Hotel, tập đoàn Cẩm Tú thu mua công ty như mua củ cải trắng?"
Báo chí dùng luôn cả câu văn của Kim lão tiên sinh.
"Tập đoàn chục tỷ? Rốt cuộc Tô Bình Nam có bao nhiêu tiền?"
"Đệ nhất phú hào nội địa? Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, Tô gia là gia tộc đỏ."
"Lâm Khinh Hà chia tay, nguyên nhân là do phú hào chục tỷ chen chân vào?"
Trong lúc nhất thời, tin tức khó phân thật giả xuất hiện khắp nơi, mà ở thời điểm này, Tô Bình Nam gặp một người khiến cho hắn không ngờ tới.
Nếu như Hồ Nhuận không đọc tờ báo này của Cảng thành, vậy thì ba năm sau hắn mới có ý nghĩ này. Đệ nhất phú hào nội địa, cái tiêu đề này khơi gợi một ý nghĩ mông lung mà hắn vẫn giấu kín trong lòng. Hắn đã ở Thiên Đô Hạ quốc gần ba năm, biết rõ trên vùng đất tràn đầy cơ hội hoàng kim này ra đời vô số truyền kỳ tài phú.
Cho nên hắn kích động, Hồ Nhuận muốn làm một danh sách Forbes Hạ quốc, mà bây giờ, hắn thiếu một người đầu tư.
Người trẻ tuổi của Nhật Bất Lạc quốc này là thiên tài ngôn ngữ, đã xông xáo ở nhiều quốc gia, thứ hắn dư dả nhất chính là lòng can đảm. Cho nên sau khi hắn thăm dò được khách sạn Tô Bình Nam trú lại thì hắn chọn ngồi chờ.
Tô Bình Nam vừa ra cửa chính khách sạn thì thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh lao đến chỗ mình như điên, vẻ mặt như nhìn thấy mỏ vàng.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Hồ Nhuận, Tô Bình Nam không dừng bước. Bây giờ vệ sĩ của Cẩm Tú đã có hình có dạng, nếu để cho một người vọt tới trước mặt mình thì Lục Viễn sẽ lập tức nhảy từ trên cao ốc Cẩm Tú xuống.
"Tô tiên sinh, Tô tiên sinh, ta muốn làm một bảng xếp hạng phú hào Hạ quốc, hi vọng ngươi có thể ủng hộ.”
Hồ Nhuận khoa tay múa chân. Trong tay Đỗ Cửu cường tráng, hắn không có sức phản kháng chút nào nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, hô to.
Ngay lúc Đỗ Cửu định ném gia hỏa này ra xa thì Tô Bình Nam lên tiếng, sắc mặt quái dị.
"Buông hắn ra. Ngươi nói ngươi muốn làm gì?"
Hồ Nhuận sửa sang lại đồ vest vì giãy dụa mà trở nên nhăn nhúm, thở hổn hển mấy cái, lập tức đi đến chỗ Tô Bình Nam.
Khi cách Tô Bình Nam ba bước, Lục Viễn và mấy người khác ngăn cản, ra hiệu hắn đứng đó nói chuyện.
"Tô tiên sinh, ta là Ruberhoogewerf, ngài cũng có thể gọi tên tiếng Trung của ta là Hồ Nhuận."
Tô Bình Nam gật đầu, quả nhiên là gia hỏa này. Mặc dù kiếp trước hắn không quan tâm bảng xếp hạng phú hào gì đó nhưng bảng mổ heo của gia hỏa này tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là hắn không biết là bởi vì mình gây ra hiệu ứng cánh bướm cho nên bảng này xuất hiện sớm ba năm.
"Tìm ta có chuyện gì?"
Tô Bình Nam ra hiệu cho mấy người Lục Viễn tản ra.
"Đọc xong tin tức về ngài, ta muốn làm một bảng xếp hạng phú hào Hạ quốc, giống như Forbes của Tinh Điều quốc, cho nên ta cần sự giúp đỡ của ngài."
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm gia hỏa có chút khẩn trương này mấy phút, khẽ gật đầu: "Ta có một cái hẹn, ba giờ ngươi có thể đến khách sạn tìm ta, đến lúc đó ta có thể bàn với ngươi.”
Sau khi lên xe, Tô Bình Nam nhìn qua cửa kính, thấy Hồ Nhuận vẫn kích động không thôi, mỉm cười.
"Bảng mổ heo, thú vị.”