Daley cũng là một trong số rất ít người dân bản địa không tham gia vào cuộc bạo loạn. Mặc dù chứng kiến toàn bộ quá trình bạo loạn, cũng chứng kiến rất nhiều kẻ đã chiếm đoạt trái phép nhiều tài sản có giá trị, nhưng hắn không hề cảm thấy đỏ con mắt, mà ngược lại bị những thi thể người Hạ quốc chất đống trên đường phố và trên đầu cầu thang dọa cho sợ hãi.
Địa ngục trần gian cũng không đến mức này.
Daley không thể tin vào mắt mình, hắn không biết tại sao đám người thân, bạn bè và hàng xóm của mình đột nhiên lại biến thành ác quỷ như vậy.
Hắn đã tận mắt chứng kiến một nam nhân ở tầng dưới bình thường thật thà lương thiện nhưng khi nhìn thấy người Hạ quốc lại trở nên hung dữ, đã tra tấn đánh đập một cô gái Hạ quốc chưa đến mười sáu tuổi cho đến chết.
Mà nam nhân thật thà lương thiện đó vẫn chưa hài lòng, hắn còn vừa khen ngợi những ngón tay của cô gái thật xinh đẹp vừa chặt chúng ra khỏi bàn tay.
“Cuộc đời này của ta như vậy là đủ rồi, cầm chúng về và giấu đi.”
Sau khi nhìn thấy Daley phát hiện ra hành vi tàn ác của mình, nam nhân thật thà lương thiện cũng không chút sợ hãi, mà chỉ tay về phía hắn.
“Sợ cái gì? Những người Hạ quốc này thực ra chỉ là đám chó lợn, bọn hắn căn bản không có dũng khí phản kháng, cho nên ngươi muốn làm gì thì làm.”
Nam nhân thật thà toàn thân đầy máu nở một nụ cười rạng rỡ.
Daley chọn cách bỏ chạy trong hoảng loạn khi nhận được lời mời từ người hàng xóm ác quỷ.
Hắn chỉ là một người bình thường, không có dũng khí ngăn cản đồng bào của mình làm điều ác, không đi theo đám đông là tất cả những gì mà Daley có thể làm.
Về nhà!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Daley lúc này.
Hắn không dám chắc những đồng bào này sau khi bộc phát bạo lực có phát điên hoàn toàn hay không, nếu người vợ xinh đẹp và cô con gái đáng yêu của hắn bị những tên nóng nảy này nhìn trúng, thì thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Daley loạng choạng chạy xuống lầu, hắn không chọn đi thang máy là bởi vì nhìn thấy một người phụ nữ người Hạ quốc bị mấy người vô gia cư kéo vào trong, tiếng kêu khóc van xin đã nói lên bên trong đang xảy ra chuyện gì. Hắn không nghĩ rằng những kẻ đó sẽ ngừng hành vi bạo lực lại nhường thang máy cho hắn.
Cảnh tượng ở cầu thang thậm chí còn giống địa ngục hơn.
Bởi vì trong tòa nhà này có rất nhiều công ty của người Hạ quốc, vì vậy sau khi phát sinh cuộc bạo loạn, một lượng lớn côn đồ đã đến đây. Mà đại bộ phận người Hạ quốc đang hoảng sợ đều chọn cách chạy trốn bằng thang bộ, điều này làm cho lối đi nhỏ hẹp ngập tràn máu tanh chết chóc.
Daley không biết có bao nhiêu người Hạ quốc đã chết. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đó không phải là con số nhỏ!
Bởi vì trong quá trình hắn chạy xuống cầu thang, toàn bộ cầu thang chỗ nào cũng là máu. Điều khiến hắn sợ hãi nhất là có rất nhiều nội tạng của con người nằm rải rác khắp nơi, thậm chí bởi vì không để ý mà hắn đã cầm phải một thứ chắc là dạ dày của con người ở trên lan can, cái cảm giác nhờn dính và trơn trượt đó khiến Daley vĩnh viễn không thể nào quên.
“Tất cả đều điên rồi...”
Daley nôn mửa không ngừng, cuối cùng cũng chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng giống như địa ngục. Khi ra đến đường phố, cảnh tượng trước mắt lại càng khiến hắn cảm thấy choáng váng.
Vô số người đang hoan hô hét to các khẩu hiệu của Allahu Akbard, đốt cháy mọi thứ thuộc về người Hạ quốc mà bọn hắn có thể nhìn thấy.
Xe cộ, nhà cửa, thậm chí cả con người!
Theo bản năng, ánh mắt của Daley nhìn về phía chiếc xe cảnh sát đang đậu bên đường.
“Ngươi phải nhanh lên, nếu không sẽ không lấy được gì cả.”
Một sĩ quan cảnh sát đứng cạnh xe sau khi nhìn thấy dáng vẻ bản địa của Daley, hắn không những bỏ tay ra khỏi vũ khí đang đeo ở trên thắt lung, mà còn mỉm cười và nhếch môi ra hiệu với hắn.
Daley nhìn theo phương hướng mà đối phương ra hiệu, chỉ nhìn thấy một siêu thị đã bị cướp sạch, và rất nhiều người dân địa phương đang mỉm cười đi ngang qua các sĩ quan cảnh sát với vô số mặt hàng trên tay.
“Không nên làm như vậy…”
Không biết là vì sợ hãi hay tức giận mà nước mắt của Daley chảy ra không ngừng.
Tất cả những gì hắn có đều là nhờ người Hạ quốc mang lại, hơn nữa những người Hạ quốc đó trước giờ chưa từng bắt nạt hắn, tiền viện phí chữa bệnh cho con gái của hắn cũng là do ông chủ người Hạ quốc của hắn giúp đỡ chi trả...
Phải về nhà ngay lập tức!
Daley biết rằng mình chẳng thể làm gì nên tiếp tục chạy về phía bãi đậu xe, may thay chiếc xe của hắn không bị tổn hại gì bởi vì nó quá cũ trông không giống tài sản của người Hạ quốc.
Mở cửa xe ra, Daley nhanh chóng bước vào, khóa chặt tất cả các cửa xe sau đó mới điên cuồng thở hổn hển.
“Daley, xin ngươi hãy giúp ta!”
Xe chưa kịp khởi động, một thanh niên người Hạ quốc khập khiễng đi về phía xe của hắn với ánh mắt cầu xin.
Mặc dù người thanh niên lấm lem bùn đất, mặc dù bị gãy chân, mặc dù một bên mắt của thanh niên đã bị đánh vỡ, nhưng Daley vừa nhìn qua đã nhận ra hắn.
Mike Triệu.
Là con trai của ông chủ công ty mình, là một thanh niên có nhân cách rất tốt cũng rất năng động. Bình thường hắn nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ đối phương, thậm chí đến bây giờ Daley vẫn còn nợ đối phương rất nhiều tiền để mua nhà.
Mặc dù bởi vì thành tích công việc xuất sắc nên đối phương từng nói hắn không cần phải trả lại, nhưng Daley vẫn cố chấp cho rằng mình đã nợ một ân tình lớn.
Lúc này Mike không còn giữ được sự lịch lãm như thường ngày.
Chiếc áo sơ mi trắng đã bị xé rách, lớp da bên trong đầy những vết thương chằng chịt, đặc biệt là một bên mắt của hắn đã biến thành một cái lỗ đẫm máu, máu vẫn đang không ngừng rỉ ra.
Mike cũng nhận ra Daley.
Con mắt duy nhất của hắn tràn đầy sự vui mừng, hai tay không ngừng cúi xuống cầu xin Daley mở cửa, thái độ bình tĩnh phóng khoáng thường ngày biến thành kiểu vẫy đuôi lấy lòng.
Rất giống một con chó hoang đi đến bước đường cùng.