“Lên xe, nằm xuống!”
Daley không chút do dự mở cửa xe, Mike lập tức lên xe sau đó nằm xuống, che giấu toàn bộ cơ thể.
Daley khởi động xe, khi hắn lái xe ra khỏi bãi đậu xe, rất nhiều tên côn đồ đã nhìn vào bên trong xe của hắn.
Với dáng vẻ bản địa của Daley và sự ẩn náu kín đáo của Mike đã giúp hai người trốn thoát được.
Tháng sáu ở Jakarta luôn là mùa nóng nhất. Thời tiết vốn đã nắng nóng lại thêm ngọn lửa bùng cháy khắp nơi biến cả thành phố thành một lò lửa.
…
Daley đỡ theo Mike vẫn đang hôn mê bất tỉnh cũng có thể coi là thuận lợi về được đến nhà.
Vợ con hắn không gặp phải chuyện gì khiến Daley thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi!”
Người vợ Amy nhìn Mike đang sốt cao với vẻ mặt hoảng sợ: “Tại sao lại cứu người Hạ quốc? Nếu để những người khác nhìn thấy chúng ta cũng sẽ bị thiêu chết.”
“Chúng ta là người, không phải súc sinh.”
Sau khi tìm thuốc và đưa cho Mike, thậm chí còn giúp hắn thay quần áo, Daley rất nghiêm túc trả lời: “Hắn đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, vì vậy ta không thể thấy chết mà không cứu.”
Người vợ không nói gì nữa, nhưng trong mắt chứa đầy sự lo lắng.
Daley đóng và bịt kín tất cả các cửa sổ, gia cố chắc cửa trước, sau đó mới đổ sập xuống đất.
“Đừng có đi ra ngoài, tất cả mọi người đều phát điên hết cả rồi.”
Daley thở hổn hển nói: “Chúng ta sẽ trốn ở trong nhà, ta nghĩ cuộc bạo loạn này sẽ còn tiếp tục trong một thời gian.”
“Tại sao vậy? Đám côn đồ sẽ không tấn công chúng ta.”
Người vợ rất hòa nhã rót một cốc nước đá đưa cho Daley rồi phản bác với giọng điệu có chút không cam lòng: “Có biết là nhà Ari bên cạnh đã cướp được bao nhiêu đồ quý giá không?”
Nữ nhân nói một cách rất kích động: “Một bức tượng phật vàng lớn, còn có vô số thiết bị điện tử và tiền mặt! Bọn hắn đi cướp một lần đã có thể lấy được những thứ mà chúng ta phải mất hàng chục năm mới kiếm được!”
“Chúng ta cũng có thể ra ngoài lấy một ít đồ.”
Lòng tham lóe lên trong ánh mắt của người vợ: “Chúng ta có thể không giết người Hạ quốc. Nhưng những thứ có giá trị đó đã được định sẵn là bị đốt hoặc bị cướp, tại sao chúng ta không mang chúng về để chúng ta thoát khỏi cảnh nghèo đói?”
“Có nghe không đấy?”
Nhìn người chồng đang buồn ngủ nhưng vẫn cố lắc đầu, người vợ nói ra một tin mà mình vừa mới nghe được.
“Có biết về tập đoàn tài chính Hợp Sinh không?”
Nữ nhân lộ ra vẻ phấn khích: “Một trong những người bản địa chúng ta đang làm nhân viên bảo vệ trong tòa nhà của cửa hàng Hợp Sinh. Hắn phát hiện ra một lượng lớn vàng miếng và tiền mặt, nghe nói là số tiền và vàng tích trữ này sẽ được tập đoàn tài chính Hợp Sinh dùng để mua đất!”
“Không chỉ có vậy.”
Ánh mắt của người vợ càng lúc càng tham lam: “Ta đã từng đến tòa nhà đó, phía trên còn có những tiệm vàng và cửa hàng xa xỉ khác. Nhân lúc tin tức này chưa bị lan truyền ra, nếu bây giờ chúng ta nhanh chóng hành động thì có thể sẽ lấy được những thứ có giá trị nhất.”
“Có được những thứ này, cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi, con gái của chúng ta có thể học ở ngôi trường tốt nhất, nhận được sự giáo dục tốt nhất!”
Giọng điệu của người vợ thật lôi cuốn!
Bản tính con người vốn là tham lam! Nhưng những kẻ tham lam vẫn còn đang mơ những giấc mơ đẹp này không hề biết rằng, có một con rắn độc đang ẩn mình trong bóng tối với sở trường giỏi nhất là lợi dụng bản tính của con người!
…
“Sự trừng phạt của thượng đế!”
Đây là thuật ngữ được tất cả giới truyền thông sử dụng trong ngày hôm sau để nói về đến vụ cháy trong tình trạng bạo loạn ở Jakarta của nước Java. Thậm chí có người còn so sánh vụ cháy này với sự kiện ngày mười một tháng chín ở nước Mỹ trong vài năm sau đó, có thể thấy vụ cháy này lớn như thế nào.
Theo thống kê chưa đầy đủ của chính quyền, vụ hỏa hoạn đã khiến một nghìn tám trăm người thiệt mạng. Thiệt hại tài chính do vụ cháy gây ra lên tới bảy trăm triệu triệu đô la!
Tuy nhiên trong mọi cuộc thảo luận về vụ cháy cực lớn này, tất cả các phương tiện truyền thông và các cơ quan có liên quan đều xác định đây là một sự cố ngoài ý muốn. Hơn nữa bởi vì những hành động tàn ác không thể chấp nhận được của người dân bản địa đối với người Hạ quốc mà càng làm cho ngọn lửa này mang sắc màu của thuyết định mệnh.
Rất nhiều năm sau, vẫn còn rất nhiều người Hạ quốc cao tuổi miêu tả trận hỏa hoạn đó cho con cháu của bọn hắn như thế này.
“Người làm gì, trời đều biết.”
Giọng điệu của những người cao tuổi đó mang theo sự từng trải: “Vì vậy không được làm điều ác. Vụ cháy ở tòa nhà Hợp Sinh là cách ông trời thu phục những kẻ ác đó! Cháy rất hay, chết rất đáng”.
Từ những ký ức đau thương trong mắt những người cao tuổi đã phải trải qua sự kiện bạo loạn đó, không khó để nhận ra rằng, bọn hắn chưa bao giờ thoát ra được tổn thương do cuộc bạo loạn gây ra.
Khi đó A Chính đã là một nhân vật lớn ở nơi này, mỗi khi nghe thấy những lời nhận xét như vậy đều sẽ nở một nụ cười rất kỳ lạ, sau đó nhổ mạnh một cục nước bọt rồi sải bước bỏ đi.
Ta khinh? Vẫn còn có chút hoài niệm?
Không ai biết được trong nụ cười của hắn rốt cuộc có hàm ý gì.
Nhưng trong một lần say rượu, A Chính đã nói ra những điều này.
“Trước giờ không có vị thần hay vị cứu tinh chết tiệt nào cả.” A Chính say rượu chỉ về hướng trước đây từng là tòa nhà Hợp Sinh, cười một cách điên cuồng: “Nếu có thì chỉ là một số kẻ thực sự không thể chịu đựng được sự bẩn thỉu của địa ngục, nên mang theo tư tưởng chính nghĩa báo thù mà thôi.”