Chương 2668: Ta cũng là một nhà trí thức
Chương 2668: Ta cũng là một nhà trí thứcChương 2668: Ta cũng là một nhà trí thức
Nhưng Kỷ Tân dường như không cam tâm, đặc biệt là khi Côn thành quyết tâm xây dựng ngành du lịch, hắn đã viết một bức thư gửi cho tỉnh trưởng khi đó.
"Bất luận là từ góc độ cảnh quan thiên nhiên hay là lịch sử nhân loại, Côn thành không có tương lai vê du lịch. Khoản đầu tư lớn như vậy không những không có tác dụng mà còn khiến sự phát triển kinh tế của Côn thành đi chệch hướng."
"Sử dụng tài nguyên khoáng sản của Côn thành để vươn ra ngoài, chuyển đổi từ khai thác thô sang tận dụng triệt để sức mạnh của máy móc mới là lối thoát duy nhất."
"Tú tài cổ hủ."
Đánh giá này là kết luận duy nhất về bức thư này.
Lần thứ ba hắn phát điên là trong thời kỳ cải cách doanh nghiệp nhà nước.
Khi đó Côn thành định bán nhà máy sản xuất đồ da không còn khả năng thanh toán lương nhưng đã có ba mươi năm tuổi với mức giá một triệu năm trăm nghìn tệ.
Kỷ Tây nhân vật nhỏ bé như hạt bụi này đã đứng lên đưa ra những quan điểm trái ngược.
Hắn cố gắng đăng một bài báo trên nhật báo Côn thành.
"Cải cách doanh nghiệp nhà nước không phải là bán hết tất cả, cũng không phải cho đi tất cả, càng không phải là trút bỏ gánh nặng."
Trong bài viết này, lời nói của Kỷ Tây cực kỳ gay gắt: "Việc cải cách doanh nghiệp nhà nước không liên quan đến người lao động trong doanh nghiệp nhà nước. Ở chiều ngược lại người lao động lại phải chịu hậu quả của cải cách một cách vô điều kiện. Về vấn đề cải cách như thế nào, những người lao động trong doanh nghiệp nhà nước sẽ phải hy sinh để thực hiện cải cách cần có tiếng nói và quyền quyết định nhất định. Nếu không, khó tránh khỏi việc người lao động sẽ nghi ngờ, bất an, coi thường cải cách, thậm chí đứng về phía đối lập với cải cách..."
Đương nhiên, bài báo không được xuất bản thành công, nhưng hậu quả lại nghiêm trọng hơn hai bức thư trước đó rất nhiều.
Hắn không những không được chọn làm giáo viên đặc biệt, mà thậm chí còn bị mất tư cách đứng lớp. Người từng là một trong những sinh viên đại học đầu tiên ở Thiên Nam này lại phải đi gõ kẻng trường trong suốt ba năm.
Khi đó có người nhìn Kỷ Tây đang đứng run rẩy trong gió lạnh rồi nói ra những lời sau.
"Không phải ngươi luôn cho rằng mình rất có năng lực sao?"
Giọng điệu đối phương tràn đầy sự khinh thường: "Ngươi tạm thời đừng lo chuyện quốc gia đại sự, ngươi có thể tự mình làm giàu, để cho chúng ta thấy ngươi thực sự có năng lực."
Kỷ Tây im lặng hồi lâu.
"Đó là một sự xúc phạm, ta không thể cởi tấm áo choàng đó. Dù sao ta cũng là một nhà trí thức."
Đây là câu trả lời mà hắn đã đưa ra.
Mọi người cười ồ lên, bầu không khí tràn ngập tiếng cười.
Những khó khăn trong cuộc sống sẽ đập tan mọi sự kiên trì của ngươi.
Chỉ ba năm sau khi Kỷ Tây nói rằng đi kinh doanh là một sự xúc phạm hơn nữa còn kiên trì với mục tiêu của mình, con của hắn trải qua một lần bệnh nặng mà vợ hắn lại bị sa thải khiến hắn hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền.
Sau một thời gian dài đấu tranh, hắn thu dọn đống sách cao như núi ở bàn làm việc, xin nghỉ phép hai tháng, dự định dùng tài năng của mình để đổi lấy một lượng tài sản nhất định. Không vốn, không mối quan hệ, chỉ có một lão già lần đầu tiên bước vào xã hội với một bụng đầy sách.
Khi đó, mục tiêu của Kỷ Tây rất rõ ràng, đó là trong thời gian ngắn nhất kiếm được ba mươi nghìn tệ.
Hắn không tham lam.
Khi đó hắn cảm thấy mình chỉ cần có ba mươi nghìn tệ để đưa cuộc sống trở về quỹ đạo, có thể khôi phục gia đình đang tan vỡ trở lại trạng thái hạnh phúc và hòa thuận như xưa.
Có những người tham vọng cao nhưng khả năng thấp, có những người lại chôn vùi đi tài năng của mình.
Mà Kỷ Tây là loại người thứ hai.
Trước khi bắt đầu kinh doanh, hắn không những không có vốn, mà còn nợ gần tám trăm tệ để chữa bệnh cho con. Nhưng hắn không vội đi vay tiên, mà dành một đêm đọc kỹ lại gia thư của Tăng Quốc Phiên và gia huấn Nhan Thị (sách giáo dục trẻ em).
Sáng sớm ngày hôm sau, nam nhân này mang theo hành lý và một trăm hai mươi tệ cúi gằm bước ra khỏi nhà.
Khi đó Kỷ Tây cúi gằm bởi vì hắn cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng hắn đã bị đánh bại bởi năm thùng gạo.
Nhưng đôi mắt đỏ hoe của người vợ và đứa con trai không có tiên chỉ có thể nằm trên giường chờ chết đã giúp hắn có dũng khí để thực hiện bước đi này.
"Có thể kiếm được nhiều như vậy sao?"
Vợ là người nhà quê, năm đó khi Kỷ Tây đi về vùng nông thôn đã gặp người vợ nhà quê này, nàng không có học vấn nhưng cả đời này đã cùng với Kỷ Tây nương tựa vào nhau, nàng cực kỳ ngưỡng mộ chồng mình. Đây là lân đầu tiên nữ nhân nói ra sự nghi hoặc với chồng mình. "Chắc chắn được."
Kỷ Tây trả lời: "Nhìn từ góc độ chính sách, đây là thời đại nới lỏng tiền tệ, lại thêm các ngành nghề đang gặp khó khăn nên việc kiếm tiền không khó."
Nữ nhân rất tin tưởng gật đầu đáp lại, ánh mắt vẫn tràn đây ngưỡng mộ như hai mươi năm trước.
Nhưng hai mươi năm trước, người mà nữ nhân ngưỡng mộ là nam nhân đó hàng ngày sau mỗi giờ làm việc vẫn luôn đứng trên núi ngắm hoàng hôn và hát lớn bài Pushkin, nhưng hiện tại điều mà nữ nhân ngưỡng mộ lại là vào thời khắc quan trọng, chồng mình có thể rũ bỏ mọi xiềng xích đứng lên đối mặt với khó khăn.
"Đợi sau khi kiếm được chút tiên, sau này có thể mở một nhà hàng, không cần quá lớn, dù sao cũng phải chuẩn bị vì con cái."
Kỷ Tây tiếp tục nói: "Tính cách của ngươi tốt, có thể kết nối mọi người gây dựng được mối quan hệ. Hãy nhớ tên, số điện thoại và sở thích của từng khách hàng quen. Khi khách hàng trong danh bạ điện thoại càng lúc càng nhiều, việc kinh doanh sẽ ngày càng phát triển. Có thể duy trì được trong hai mươi năm, khi tất cả mọi người trong bán kính mười dặm đều biết đến chúng ta phục vụ tốt, thì con của chúng ta cả đời này có thể ăn no mặc ấm."
Nói xong lời này Kỷ Tây rời đi mà không quay đầu lại.
Người vợ chỉ biết ngơ ngác nhìn chông mang theo hành lý loạng choạng từng bước từng bước đi xa khỏi tâm mắt.
Có lẽ chính bản thân Kỷ Tây cũng không thể ngờ rằng kể từ giây phút đó hắn không còn cơ hội nào quay trở lại quỹ đạo cuộc đời của mình nữa.
Bởi vì nơi hắn bước vào không chỉ có xã hội, mà còn có giang hồ...
ebookshop.vn