Chương 2669: Đầu cơ mua bán vé tàu
Chương 2669: Đầu cơ mua bán vé tàuChương 2669: Đầu cơ mua bán vé tàu
Bản chất của kinh doanh là gì?
Mua thấp bán cao.
Chỉ bốn từ đơn giản như vậy, nhưng người có thể làm được bốn từ này lại rất ít.
Dù sao các yếu tố như môi trường chung, thông tin kém, và các mối quan hệ sẽ quyết định tầm nhìn của ngươi, hơn nữa có những sản phẩm cần có mẹo để bán. Đây chính là lý do quan trọng khiến rất nhiều người cả đời làm kinh doanh nhưng vẫn chỉ đủ sống qua ngày.
Kỷ Tây không có vốn nên hắn biết rất rõ mình không thể tham gia vào những ngành cần vốn, ngành nghề phù hợp nhất với hắn là kiếm tiền thông qua phân tích thông tin.
Vì vậy không ai có thể ngờ rằng công việc kinh doanh đầu tiên mà nam nhân giàu kinh nghiệm này làm là đầu cơ.
Đầu cơ mua bán vé tàu.
Mùa hè năm 1995. ở sân ga Côn thành ngoài tàn thuốc vương vãi khắp nơi, thứ không thể thiếu nhất là những tên cò vé.
Sau năm ngày ngủ vật vờ trên ghế dài sân ga, đổ mồ hôi giữa đám đông, chịu đựng muỗi đốt trên bãi cỏ lúc nửa đêm, nhờ vào khả năng phán đoán xuất sắc của mình Kỷ Tây đã kiếm được một nghìn một trăm tệ.
Kết quả này rất rực rỡ.
Bởi vì không có tên cò vé mới vào nghề nào có thể dựa vào phân tích phán đoán của chính mình biết được vé giường nằm của toa nào có giá trị nhất, cũng không có tên cò vé mới nào chú ý đến việc xếp hàng ở ga tàu lấy vé rất mệt mỏi, thậm chí tính cách của người bán vé cũng được hắn quan sát kỹ.
Mặc dù con số một nghìn tệ chưa khiến Kỷ Tây thỏa mãn, nhưng hắn cũng không có ý định ở lại trong ngành này lâu.
Kỷ Tây chưa bao giờ là một mọt sách.
Mặc dù kể từ khi về quê hắn luôn ở trong trường học, nhưng hắn thực sự hiểu rõ các quy tắc xã hội, suy cho cùng một kẻ luôn coi Vương Dương Minh là hình mẫu trong cuộc sống sẽ không bao giờ vì tham vọng mà phạm sai lầm quá đáng.
Hắn biết trong ngành này nếu hắn chỉ làm một mình thì lãi sẽ không cao.
Đây mới chỉ là điều thứ nhất, điều thứ hai là hắn đã động vào miếng bánh của người khác.
Ở thời đại này, kẻ đầu cơ cũng có phe phái hùng mạnh, đăng sau những kẻ nhếch nhác mà ngươi vẫn thấy thực ra đều có một vài tên vẻ mặt hung ác ngậm điếu thuốc trên miệng, tuy không có mặt trên sân khấu, nhưng đối phó với những người xa lạ yếu đuối như hắn cũng đủ rồi.
Nhưng vẫn quá muộn.
Chính vào lúc Kỷ Tây thu dọn đồ đạc bán tấm vé giường nằm cuối cùng, có hai nam nhân mặc quần ống loe để ngực trần đứng ra chặn đường hắn.
"Huynh đệ, trông ngươi rất lạ."
Một trong hai tên đeo máy BB bên hông nhìn Kỷ Tây, cau mày nói: "Làm ăn với ai vậy?"
"Ta đang thiếu tiền đến lăn lộn để kiếm một chút tiền, bây giờ ta sẽ rời đi ngay, sau này sẽ không bao giờ quay lại nữa."
Kỷ Tây biết đối phương là người trong giang hồ nên đã nghiêm túc trả lời.
Vì tính cẩn thận, hắn đã lập kế hoạch sẵn cho tình huống này: "Ta biết đã mạo phạm đến lợi ích của các huynh đệ, vì vậy đã đặc biệt lập một bảng thống kê cho các ngươi, trên đó không chỉ có thời gian của các cuộc họp và hàng hóa mua bán trong những ngày gần đây, mà còn có dữ liệu về tất cả các chuyến tàu, các ngươi có thể dựa vào cái này..." Kỷ Tây không nói dối.
Bảng thống kê này chính là thứ duy nhất hắn để có thể dựa vào để an toàn rời đi, những ngày gần đây rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt hung dữ và ghen tị, Kỷ Tây biết rất rõ chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nên hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng Kỷ Tây không thể ngờ rằng, bản thân đã đánh giá thấp sự hung hãn của dân giang hồ và sự ngu ngốc của bọn hắn.
Người ở phía đối diện thậm chí còn không cho hắn cơ hội để tiếp tục nói.
Lúc hắn đưa bảng thống kê đó cho đối phương, tên còn lại đột nhiên lên gối, bụng đau dữ dội khiến Kỷ Tây lập tức khom người xuống. Mà chính lúc này, tên vừa nãy lấy ra một cái dao cạo, đâm mạnh vào lòng bàn tay đang cầm bảng thống kê của Kỷ Tây.
"Ta tên là Tiểu Tam Mao, nếu không phục thì hãy đến quán mì ở bến xe tìm ta."
Có lẽ đầu óc của Tiểu Tam Mao không đủ dùng, nhưng chắc chắn hắn là một tay dùng dao giỏi. Phát dao của hắn vừa rồi rất nhanh và chính xác, xuyên qua lòng bàn tay của Kỷ Tây nhưng tránh được tất cả khung xương.
Máu đỏ tươi chảy xuống cánh tay của Kỷ Tây, thấm vào chiếc áo sơ mi ố vàng của hắn, lập tức một nửa người nam nhân biến thành màu đỏ thẫm.
"Vì thấy ngươi khá hiểu chuyện nên ta không phế đi bàn tay của ngươi..."
Tiểu Tam Mao cất dao đi, nhìn Kỷ Tây đang nửa quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Phía trước nhà ga có trạm y tế, tự cút qua đó đi, không cần biết kẻ chống lưng của ngươi là ai, hay là tự mình đến kiếm chuyện, ta chỉ nói với ngươi một câu."
"Muốn kiến cơm ở nhà ga Côn thành, ngươi phải đến nói với ta một câu."
Cái giá của việc kiếm được một nghìn một trăm tệ là Kỷ Tây phải trả bằng một cái lỗ đẫm máu trên bàn tay. ...
Sau một ngày nghỉ ngơi, Kỷ Tây với bàn tay phải quấn băng gạc xuất hiện ở quận Bắc Côn thành, nơi người dân địa phương gọi là khu khai thác mỏ.
Trong những năm gần đây nơi này là một điểm nóng ở Côn thành.
Dù sao tài nguyên tương đương với tiền bạc, mà trong thời đại còn rất hoang dã này, nơi có thể so sánh với việc sản xuất vàng này là máy xay thịt của cả giới xã hội đen và chính quyên.
Chỉ cần ngươi lên tiếng, ta sẽ xuất hiện.
Theo thống kê chưa đầy đủ, ít nhất một nửa số đại ca xã hội đen có máu mặt và nhiều người giàu ở Côn thành đã mất tích ở đây. Mức độ hỗn loạn có thể thấy rất rõ.
Ở Cảng thành có một câu như này: "Nếu ngươi có thực lực hãy đến cắm cờ ở Du Tiêm Vượng, ta sẽ phục ngươi."
Còn trong giới giang hồ ở Côn thành cũng có một câu nói tương tự được lưu truyền.
Kẻ nào có thể tạo dựng được danh tiếng ở quận Bắc, thì kẻ đó thực sự có thực lực!