Chương 2670
Chương 2670Chương 2670
Nhưng Kỷ Tây đến quận Bắc không phải để bước vào giang hồ, cũng không phải thông qua một số con đường chính quy để khai thác mỏ hay vận hành dịch vụ vận chuyển.
Thứ nhất Kỷ Tây không có ý định bán mạng trong giang hồ, thứ hai hắn không có ý định cởi bỏ áo choàng hoàn toàn để đi làm giàu.
Kỷ Tây đến đây, lý do chỉ có một.
Kiếm tiền từ bán thông tin, thông qua toàn bộ tài nguyên thông tin nhanh chóng kiếm được ba mươi nghìn tệ. Mà số tiền gốc một nghìn tệ chính là vốn để hắn hoàn thành tất cả những việc này.
Thậm chí Kỷ Tây còn cho rằng người dân nơi đây có chút ngu ngốc, rất nhiều thứ hoàn toàn không phù hợp với quy luật vận hành kinh tế, dẫn đến lãng phí phần lớn tài nguyên.
Thế là vào một buổi chiều bình thường nhưng thời tiết khá đẹp, bảng hiệu của một công ty thông tin lặng lẽ xuất hiện trên con đường đầy ô tô...
Theo quan điểm của Kỷ Tây, một trong những sai lầm phổ biến nhất mà giới trí thức mắc phải chính là nói suông.
Vì vậy sau khi kiếm được một nghìn tệ tiền vốn, hắn thành lập công ty thông tin với ý tưởng vận dụng khả năng của mình vào thực tế. Có những thứ đã in sâu vào máu người, điều này không bao giờ có thể thay đổi được.
Nhưng Kỷ Tây vẫn đánh giá thấp tiền hoa hồng của thời đại này.
Sau chưa đầy nửa tháng hoạt động, công ty thông tin của hắn kiếm được ba mươi nghìn tệ. Mà theo phán đoán của hắn, khi hoạt động của công ty ngày càng suôn sẻ hơn thì khối tài sản mà nó mang lại cho hắn cũng sẽ ngày càng tăng lên.
Sau khi đã đạt được mục tiêu, suy nghĩ của Kỷ Tây có chút thay đổi. Nếu ngươi chưa từng giàu có, thì ngươi không đủ tư cách để nói rằng ngươi không bị tiền bạc biến thành nô lệ.
Rất nhiều người có thể nhẹ nhàng nói rằng bản thân không thích tiền, không có cảm giác với tiền.
Đương nhiên, người nói câu này chắc chắn là kẻ có tiền. Nhưng có bao nhiêu kẻ có tiền đã nói ra câu này thực sự có thể từ bỏ của cải trở về với cảnh nghèo khó bình thường?
Hiện tại Kỷ Tây đang gặp phải tình huống này.
Dựa theo phán đoán của hắn, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chỉ cần thay đổi địa điểm của công ty thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn có thể kiếm được hàng trăm nghìn thậm chí còn nhiều hơn thế.
Với số tiền này hắn có thể yên tâm giảng dạy mà không cần lo lắng chuyện khác, có thể giúp gia đình hắn hạnh phúc, cho phép hắn mua bất kỳ cuốn sách nào hắn thích mà không cần đắn đo, thậm chí là những cuốn sách hiếm.
Sự cám dỗ rất lớn.
Vì vậy sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, Kỷ Tây quyết định làm thêm một tháng nữa, kết thúc kỳ nghỉ sẽ dừng lại.
Kỷ Tây tại thời điểm này còn có chút ngây thơ, bởi vì công ty của hắn chủ yếu kiếm lợi nhuận từ cung cấp thông tin, không liên quan gì đến lợi ích của những nhân vật có thế lực ở quận Bắc.
Nếu không cướp thức ăn từ bát của kẻ khác, thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Hơn nữa hắn luôn thể hiện là mình rất khiêm tốn và tốt bụng, vì vậy hắn nghĩ rằng bản thân có thể an toàn vượt qua khoảng thời gian kiếm tiên duy nhất trong đời này.
Hắn vẫn đánh giá thấp sự hiểm ác của giang hồ.
Lần trước bởi vì đánh giá sai sự ngu dốt và tàn bạo của đối phương, nên Kỷ Tây đã bị đâm một dao.
Còn lần này, hắn đã tính toán sai sự hiểm ác của giang hồ.
Bởi vì trên giang hồ không chỉ có kẻ mạnh có bối cảnh tốt, mà còn có kẻ liều mạng coi thường pháp luật sẵn sàng làm tất cả để kiếm tiền!...
Vẫn còn một tuần nữa mới hết kỳ nghỉ của Kỷ Tây, mà đến lúc này số tiền tích lũy được của nam nhân đã lên tới con số kinh người tám trăm năm mươi nghìn tệ.
Nhưng lần này Kỷ Tây đã rất hài lòng, hắn không có ý định tiếp tục đến công ty để kiếm tiền nữa.
Tri thức là khởi đầu của hành động, hành động là kết quả của tri thức.
Theo cách nhìn của Kỷ Tây, chỉ cân chứng minh được những gì hắn đã học không chỉ để bàn chuyện trên giấy, và kiếm được đủ số tiền cho hắn mua sách cả đời là đủ rồi.
"Tiểu Trương, ngày mai trước khi đến công ty ngươi phải làm xong việc kết toán, tiền lương tháng này của mọi người đều tính gấp đôi."
Sau khi dặn dò kế toán mới làm việc ở công ty được hơn hai mươi ngày, như thường lệ Kỷ Tây đóng cửa văn phòng làm việc, sau đó cho toàn bộ tiên mặt vào trong két sắt khóa lại.
Ở thời đại này, ngành tài chính của Hạ quốc cực kỳ lạc hậu, cuối tuần cơ bản không giải quyết công việc, nên tiền mặt trong hai ngày này được cất giữ ở trong công ty. Vì vậy không còn cách nào khác, Kỷ phải mua về một cái két sắt.
"Cốc cốc"
Có tiếng gõ bên ngoài cửa lớn của công ty.
"Không phải lại quên thứ gì chứ?"
Kỷ Tây vừa mở cánh cửa chống trộm vừa nói.
Vì để thuận tiện cho việc kinh doanh, nên công ty của Kỷ Tây tọa lạc tại một căn nhà nằm bên quốc lộ, có thể nói ngoại trừ biển hiệu ghi tên công ty và vài cánh cửa chống trộm, thì cơ sở vật chất trong công ty của hắn không khác gì những nhà hàng nằm bên đường quốc lộ.
Khoảnh khắc cửa mở ra, thứ xuất hiện trước mặt Kỷ Tây không phải là khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của kế toán, mà là một con dao dài với ánh sáng sắc lạnh kèm theo tiếng gió rít.
Bất ngờ phải đối mặt hành động bạo lực, những tri thức trong đầu Kỷ Tây căn bản không có tác dụng.
Vì vậy hắn đã bị chém một dao vào bả vai, nếu không phải bản năng khi đối mặt với sinh tử của cơ thể giúp hắn nghiêng người sang một bên, thì chắc chắn Kỷ Tây đã bị một dao này chém đứt cổi
Nam nhân chưa chết, nhưng trái tim đã thắt lại.
Nhìn vào chỉ tiết có thể thấy được rất nhiều vấn đề, cơn đau dữ dội không hề khiến Kỷ Tây mất đi ý chí, mà ngược lại hắn lập tức hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Những kẻ này đến đây để giết ngươi!
Người quân tử không đứng bên dưới bức tường nguy hiểm.
Khi đối thủ vung dao thứ hai, Kỷ Tây gần như dùng hết sức lực còn lại hét lớn một câu.
"Trong két sắt có bảy mươi nghìn tệ! Cân có mật khẩu, nếu giết ta các ngươi sẽ không lấy được bất cứ thứ gì!"