Chương 2743:
Chương 2743:Chương 2743:
Chỉ còn mười phút nữa là đến trận đấu vòng loại bảng B của Cúp Bóng đá Nam Mỹ. Rất nhiều thanh niên mặc đồng phục của đội bóng Argentina hàng giả kém chất lượng đã có chút hưng phấn, ai nấy đều thảo luận Argentina có Chiến Thần và Đứa Con Của Thần Gió sẽ đại sát tứ phương như thế nào.
Thời không này không giống thời không kia, bởi vì Thiên Đô có một đội bóng nên bầu không khí bóng đá trên toàn thành phố sôi động hơn.
Trong tivi, cầu thủ Argentina đã ra sân khởi động. Tô Bình Nam cười khẩy.
Tối nay đội Argentina được tất cả người Hạ quốc coi trọng Argentina sẽ thua thảm hại. Tô Bình Nam biết tối nay Argentina nhất định sẽ thua!
0-4 là kết quả của trận đấu này.
Argentina vô địch trong mắt fan bóng đá Hạ quốc bị thủng lưới bốn lần, có thể nói là vô cùng thảm hại.
Ở thời không kia, trận đấu này là một ký ức Tô Bình Nam khó có thể xóa nhòa. Thậm chí Tô Bình Nam còn ghi lại trận đấu này vào sổ sau khi sống lại, hiện giờ cuốn sổ ấy vẫn đang được khóa trong két sắt trên tâng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú.
Ở thời không kia, vào khoảng thời gian này Tô Bình Nam đã bị ép phải xa xứ tới vùng duyên hải.
Nguyên nhân khiến hắn nhớ rõ kết quả của trận đấu này là vì lúc đó hắn bị mấy con sói Tây Bắc giật giây, cùng hợp tác vay nặng lãi một trăm tám mươi nghìn cược Argentina thắng, tất nhiên kết quả là thua nhẫn túi.
Thua tiền thì Tô Bình Nam nhận.
Nhưng bên cho vay nặng lãi kia làm việc hơi ác, chỉ trong mấy tuần mà một trăm tám mươi nghìn thành ba trăm tám mươi nghìn. Đối mặt với nhà cái, Tô Bình Nam có bản tính kiệt ngạo đã bộc lộ sự hung ác tàn nhẫn bị đè nén đã lâu, kết quả đẫm máu khiến hắn chính thức bắt đầu cuộc hành trình lưu lạc giang hô. ...
"Ông chủ, bia của ngươi!"
Ông chủ ưỡn cái bụng bự ôm mấy chai bia Premium ướp lạnh đặt lên bàn, nhanh nhẹn mở nắp giúp Tô Bình Nam, sau đó Tôn béo mới dè dặt hỏi: "Ông chủ, ngươi đi một mình à?”
Tô Bình Nam gật đầu.
Tối nay hắn không cho người đi theo như thường ngày, mà chỉ muốn yên tĩnh. Vì vậy nam nhân còn cố ý quở mắng đám người Lục Viễn nhất quyết đòi đi theo.
Ký ức của hai thời không đan xen khiến nam nhân muốn ra ngoài đi dạo một mình, không hiểu sao bầu không khí khói lửa của Tôn Ký đã thôi thúc Tô Bình Nam ngồi xuống.
Trong thời không kia, hắn là kẻ nghèo túng xách đầu đi lưu vong. Còn thời không này, hắn đã là một quý tộc quật khởi từ tâng lớp thường dân, từng bước đứng vững gót chân.
Tâm tư rất phức tạp.
Suy cho cùng Tô Bình Nam vẫn là con người.
Đối với đế quốc Cẩm Tú ngày càng khổng lồ, Tô Bình Nam cai quản thuộc hạ với thái độ nghiêm khắc, cố gắng thay đổi một cách lặng lẽ khiến bọn hắn cảm nhận được thế nào là lý tưởng, thế nào tự tin.
Cách làm này không có đúng sai, nhưng có ảnh hưởng.
Ngoại trừ Tô Định Bắc, đám người Đỗ Cửu bao gồm cả Lục Viễn bắt đầu dè dặt, không dám thở mạnh trước mặt nam nhân.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, các thành viên nòng cốt của tập đoàn Cẩm Tú ngày càng kính nể hắn. Thậm chí Tô Bình Nam từng nghe thấy đánh giá của cấp dưới về mình. Nam ca ngày càng đáng sợ, khí chất lạnh lùng càng ngày càng mạnh. Tất cả vui thú chốn nhân gian đều chẳng là gì trong mắt Nam ca, cả người như một cỗ máy thiết huyết điên cuồng.
Hôm nay, sau khi biết Tô Bình Nam muốn ra ngoài xem bóng đi dạo, không phải là Lục Viễn không đề nghị hắn đến phòng chiếu phim của tập đoàn.
Dù sao tập đoàn Cẩm Tú cũng có không ít người mê bóng đá, hơn nữa màn hình ở đó không phải tivi bên ngoài có thể so sánh.
Nhưng Tô Bình Nam từ chối.
Bởi vì nam nhân biết mình tới đó sẽ là cảnh tượng gì.
Cho dù bầu không khí sôi động đến mấy, tâm trạng của mình kích động đến mấy, một khi hắn xuất hiện trước mặt mọi người thì bầu không khí nhất định sẽ trở nên yên tĩnh, miêu tả bằng cụm từ lặng ngắt như tờ cũng không ngoa.
Mọi người sẽ không để tâm vào trận bóng, mà sẽ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đến trường, cố gắng nhận được sự công nhận của Tô Bình Nam.
Cho dù bọn hắn là hạng người nổi tiếng hung ác trên giang hô.
Tô Bình Nam cảm thấy nhạt nhão. ...
"Có mấy chàng trai nữ hài thường xuyên tới, là sinh viên đại học Thiên Nam ở gần đây."
Ông chủ Tôn Ký nhìn nam nhân ngồi trước mặt. Trong mắt hắn, tuy đối phương chỉ mặc bộ đồ thể thao hết sức bình thường, hơn nữa gương mặt ngậm cười, nhưng không biết vì sao khi chạm mắt với đối phương, hắn lại thấy mất tự nhiên.
Hơi giống cảm giác hồi niên thiếu trốn học bị thầy giáo bắt được.
Rất kỳ quái.
Nhưng dưới sự thôi thúc từ ánh mắt giết người của vợ và việc kiếm thêm ít tiền, ông chủ Tôn Ký vẫn ấp úng nói ra: "Mấy nữ hài là khách quen ở đây, cũng thích xem bóng. Ông chủ, ngươi xem xem có thể ghép bàn được không?"
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đúng là quán ăn vỉa hè có diện tích không nhỏ này đã đầy chỗ, ở cửa có mấy thanh niên trên mặt viết đây chữ thanh xuân đang nôn nóng nhón chân nhìn.
"Hay là ta tặng ngài một chai bia nhé?”
Ông chủ Tôn Ký nhìn ra ý từ chối trong mắt Tô Bình Nam, vì vậy cắn răng từ bỏ chút lợi nhuận.
"Xem bóng phải xem cùng nhau mới vui."
Ông chủ Tôn Ký khua môi múa mép: "Không thì ngươi ta sẽ chẳng bỏ ra số tiền lớn tới sân bóng xem bóng, ngươi nói xem có đúng không? Ngươi xem bóng một mình thật sự không thú vị, không hợp với đám đông.
"Tặng hai chai bia."
Tô Bình Nam nhìn lão mập trước mặt: "Thì ta sẽ đồng ý."
Hai nam ba nữ.
Dễ nhận thấy gia cảnh của mấy thanh niên này hẳn là không tệ, quần jean và áo Sơ mi cá tính không phải là trang phục của mỗi thanh niên thời đại này.
"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn đại ca."
Một thanh niên dẫn đầu ngồi xuống, rất lễ phép.
Tô Bình Nam gật đầu đáp lại, chỉ liếc nhìn mấy người trẻ tuổi một cái rồi dời mắt nhìn tivi.