Chương 2745:
Chương 2745:Chương 2745:
Tô Bình Nam hiểu ánh mắt đồng cảm và thương hại của nữ hài.
Nam nhân bật cười.
Tô Bình Nam lật đổ suy đoán vừa rồi.
Nữ hài này cực kỳ tự ti, nhưng có tấm lòng lương thiện không bị mài mòn. Hình như nàng đã nhận mình là đồng loại?
Nàng cảm thấy mình cũng rất cô đơn nên muốn giúp mình hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ?
Nam nhân mỉm cười giơ nắm đấm.
Một người là bá chủ thế giới ngầm.
Một người là nữ hài sống trong thế giới của chính mình không thể bước ra, nhưng vẫn đáp lại thế giới bằng sự lương thiện.
Nắm đấm của hai người chạm vào nhau.
Tay của nữ hài rất nhỏ, nhất là sau khi cụng tay, ngón tay cái không gập lại áp vào dưới ngón trỏ và ngón áp út mà lại vểnh lên, trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng nhìn từ góc độ đối chiến thì cách thức cuộn nắm đấm này có vô số lỗi sai. Dùng nắm đấm này đánh người thì kết quả duy nhất là chẳng những không có lực gây chấn thương, mà ngón cái còn bị gãy xương do góc độ.
Nắm đấm của nam nhân khác hoàn toàn.
Khớp xương to, nhất là vết chai do luyện đấm thùng dầu và đấm bao cát càng dày đến đáng sợ.
Hai nắm đấm chạm vào nhau, sự khác biệt rõ ràng khiến Chương Vịnh Từ trợn tròn mắt sững sờ. Cho dù nàng không hiểu đánh đấm thì vẫn có thể hiểu được bàn tay này của đối phương chứa sức lực đáng sợ cỡ nào. "Ngài luyện boxing sao? Ngài cũng không thích bóng đá?”
Trò chuyện có thể khiến nữ hài không giả vờ vui vẻ nữa, cũng không quan tâm thắng lợi của đội bóng kia trên màn hình. Vì vậy, thấy Tô Bình Nam không đứng lên, nàng cũng thuận thế ngồi xuống.
"Bất cứ chuyện gì cũng vậy, không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Tô Bình Nam nhìn nữ hài trước mặt và nói: "Bọn hắn thích là vì nhiệt huyết dành cho bóng đá. Còn cái mà ta nhìn thấy là sự ngạo mạn của Argentina và ván cược tiền bạc dưới sân cỏ."
"Ván cược?"
Trong mắt nữ hài tràn ngập tò mò.
"Ngươi không thấy hứng thú với đề tài này. Đối với một người không buồn không vui, chỉ đang tồn tại mà nói, hỏi câu này chẳng qua là tỏ ra lịch sự mà thôi."
Tô Bình Nam không trả lời câu hỏi của nữ hài, mà thẳng thừng đâm thủng lớp ngụy trang chưa từng bị ai phát hiện ra của nữ hài.
Nụ cười của Chương Vịnh Từ đông cứng trên gương mặt.
Nàng sống hai mươi mốt năm, đây là lần đầu tiên có người lạ liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng. Chuyện này khiến nàng hoảng hốt không biết phải làm sao. Nữ hài siết chặt cốc bia trong tay, ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh. ...
"Đại ca, ngươi phải hăng hái lên. Cứ đá thế này nhất định trong sân sẽ tràn đầy niềm vui đại thắng."
Sau khi hoan hô, những người khác lục tục ngồi xuống. Chu đần thần kinh thô không chú ý tới tâm trạng của người mình thích hiện đang suy sụp và căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, hắn tỏ ra không hài lòng về sự bình tĩnh của Tô Bình Nam.
"Hình như ngươi không hài lòng về chuyện ta không cổ vũ cho Argentina?" Trực giác của Tô Bình Nam như dã thú, đứng ở địa vị cao đã lâu khiến hắn tràn đầy khí thế. Nhất là khi Tô Bình Nam nhìn thẳng vào mắt một người, ngay cả đám cường nhân như Mộ Dung Thanh Thanh và Lục Viễn cũng không chịu nổi, huống chỉ là một người trẻ tuổi đang học đại học, chưa từng gặp trắc trở.
"Không phải. Ta chỉ... chỉ cảm thấy ngươi nên..."
Chu Tuấn Đào tự dưng nói lắp.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới ánh mắt của một người lại có cảm giác áp lực đến vậy, khiến một người từ nhỏ đã vô tâm vô tư như hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
"Argentina sẽ không thắng. Với cách đá này, chưa đầy năm phút nữa chắc hẳn Argentina sẽ thủng lưới."
Tô Bình Nam không so đo với một chàng trai trẻ. Hắn dời mắt nhìn màn hình, thản nhiên nói.
"Ngươi hiểu về bóng đá hả?"
Chu Tuấn Đào bóp họng phản bác, giọng nói nhỏ đến mức gần như không có ai nghe thấy.
Không phải là hắn không muốn hét to phản bác, mà là do ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt tràn đầy khinh thường kia của đối phương sẽ đánh tan mọi can đảm của hắn.
"Thôi nào, chẳng phải ngươi nói Argentina rất đỉnh sao?"
Mặc dù hai người ở cạnh nhau không hợp bát tự, nhưng Chương Vịnh Từ vẫn nghiêm túc an ủi người bạn mình quen từ nhỏ đến lớn: "Chú này nói rất kỳ, ngươi đừng quan tâm."
Nữ hài vừa an ủi bạn mình vừa dốc hết can đảm ra dấu xin lỗi Tô Bình Nam.
Những chỉ tiết này càng khiến Tô Bình Nam xác định mặc dù nữ hài không nói ra miệng như mấy người trẻ tuổi khác, nhưng hiển nhiên nét mặt cũng thể hiện sự coi thường đối với phán đoán này của Tô Bình Nam... Vả mặt luôn tới rất nhanh.
Ba phút sau khi Tô Bình Nam đưa ra phán đoán, hầu hết mọi thành viên của đội Argentina đều đã dồn ra nửa sân, cho đối phương cơ hội.
Thủ môn Columbia bắt được bóng, chuyền cho tiền vệ đang luồn lách ở hàng hậu vệ của đối phương.
Trong tiếng la hét của đám đông, tiên vệ của Columbia dùng một cú xoay người dừng bóng vô cùng đẹp mắt vòng qua hậu vệ của Argentina, toàn thân như một thanh kiếm sắc bén lao về phía khung thành của Argentina chỉ còn lại thủ môn.
Điều chỉnh, nhấc chân, dùng lực.
Một loạt động tác liền mạch, trái bóng như đạn pháo xuyên qua khung thành của Argentina.
Lặng ngắt như tờ.
Bình luận viên trong tivi vẫn đang lải nhải giải thích quá trình ghi bàn, tất cả mọi người trong quán nướng Tôn Ký vẫn giữ im lặng, mấy người trẻ tuổi nhìn Tô Bình Nam với ánh mắt như gặp ma.
"Có thể lật ngược tình thế không?”
Chu Tuấn Đào hồn bay phách lạc nhìn Tô Bình Nam: "Argentina sẽ không thua đúng không?”
"Chắc hẳn có thể thắng."
"Ngươi cá độ bóng đá hả?" Thấy biểu hiện của đối phương về chuyện thắng thua rất giống con bạc chứ không phải fan bóng đá, Tô Bình Nam lập tức phát hiện ra điểm bất thường. Nam nhân nhíu mày hỏi: "Thiên Đô cũng có kẻ làm nhà cái chơi bóng? Ngươi cược bao nhiêu tiền?"
"Mười năm nghìn tệ."
Tuy Chu Tuấn Đào không muốn nói, nhưng vẫn thành thật trả lời trước ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam.