Chương 2746:
Chương 2746:Chương 2746:
"Không ngờ ta lại biết tin này từ một người qua đường, thú vị đấy!"
Nam nhân nắm chắc lực khống chế đối với thế giới ngầm Thiên Nam, nhưng cho tới nay tập đoàn Cẩm Tú không tiến vào thị trường cá độ ngầm. Vậy mà có người ở Thiên Đô bắt đầu toan tính che giấu tập đoàn Cẩm Tú. Đối với Tô Bình Nam mà nói, đây là sự khiêu khích trắng trợn.
Trận bóng vẫn tiếp tục.
Giống với ký ức của Tô Bình Nam, Columbia lại ghi bàn một lần nữa ngay sau pha dẫn bóng vào lưới đầu tiên.
"Đại cục đã định, Giá Thế Đường sắp chó cùng rứt giậu, làm việc đi!"
Tô Bình Nam gọi điện cho Tiểu Trang, sau đó đứng dậy, liếc nhìn là đám thanh niên đã xem bóng cùng mình suốt nửa trận, rồi xoay người đi vào trong bóng tối.
"Người này rất kỳ cục."
Chương Vịnh Từ vừa nhìn theo bóng lưng nam nhân biến mất trong màn đêm vừa lẩm bẩm một câu.
Hiện tại nữ hài mắc chứng trầm cảm nặng này không biết rằng trong tương lai không xa, cuộc đời nàng sẽ gắn liền với một con cự thú náu mình trong bóng tối...
Cuộc đời luôn đầy rẫy bất ngờ.......
Có rất nhiều người xem trận bóng này.
Tất nhiên Thất thúc và Đao Tử cũng nằm trong số đó.
Tiên cược mà Sói Tây Bắc đặt quá lớn, một khi xuất hiện bất trắc gì, cả hệ thống mà bọn hắn dày công duy trì sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Cho nên từ sớm hai người đã đóng cửa siêu thị, ngồi trước tivi.
Thất thúc và Đao Tử đều biết tính nghiêm trọng của vấn đề. Thắng thua lớn như vậy nhất định sẽ có người chết.
Trong siêu thị, một lão già và một người trẻ tuổi yên tĩnh xem đám cầu thủ chạy qua chạy lại trên tivi, vẻ mặt nặng nề.
Khi Columbia đá vào quả thứ nhất, Đao Tử thấy sắc mặt Thất thúc bắt đầu tái xanh. Sau khi Columbia ghi bàn lần thứ hai, trên gương mặt Thất thúc đã không còn màu máu.
Đao Tử biết vì sao nét mặt của Thất thúc lại biến thành thế này.
Bởi vì lúc mấy con sói Tây Bắc đặt cược, hắn ở ngay bên cạnh. Hắn biết đối phương không chỉ đặt cho đội yếu hơn, mà cuối cùng còn chọn tỉ số.
Lúc đó Đao Tử cho rằng đó là cách chơi tìm chết, nhưng bây giờ nó lại trở thành sợi dây thừng quấn trên cổ Thất thúc!
Nói cách khác, nếu Argentina chỉ thua một bàn chỉ thua một bàn thì vẫn còn kèo khác để gỡ vốn và kèo kia tổn thất không nhiều. Nhưng nếu thua hai bàn thì thế lực sau lưng Thất Thúc sẽ phải trả số tiền cược cho tất cả các kèo gộp lại lên tới gần một trăm triệu - một con số trên trời.
Đao Tử rất hiểu bóng đá.
Hắn nhìn ra hiện tại Argentina đã bị Columbia dắt mũi dẫn đi. Trong tình huống tâm lý mất cân bằng, tiếp tục thủng lưới một hai bàn cũng là chuyện bình thường.
"Trái bóng tròn lắm, Thất thúc à."
"Chỉ cần trận đấu còn chưa kết thúc, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Đao Tử cất giọng khô khốc an ủi Thất thúc.
"Kỳ tích đều nằm trong sự khống chế của tư bản, từ cách nhà cái đánh giá và đưa ra kèo cược có thể nhìn ra điều này. Giờ đây đa số mọi người trên thế giới đều cược Argentina thắng, rất nhiều người đang bồi thêm kèo Argentina sẽ ghi bàn, đây là chuyện xấu đối với chúng ta!" Thất thúc biết rõ kết quả của việc phần lớn tiền cược liên tục đổ vào.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm về tình hình thay đổi ở giai đoạn giữa trận đấu. Thất thúc thấy kết quả gần như là đã định.
"Đám cầu thủ Argentina quá ngạo mạn, hơn nữa rất nhiều chỉ tiết bất thường." Lời lảm nhảm của bình luận viên bóng đá vào thời gian nghỉ giữa trận đấu trong tivi khiến Thất thúc cảm thấy phiền lòng. Hắn run rẩy đứng dậy tắt tivi, sau đó đi đến kệ hàng lấy một chai rượu mạnh, rồi bảo Đao Tử đi lấy hai cái chén."
"Đểta."
Đao Tử rất biết điều, còn tìm chút đồ nhắm. Hắn nhận lấy chai rượu trong tay Thất thúc, rót đầy chén.
"Ta từng nói với ngươi rằng không có trái tim giết người thì đừng làm nhà cái."
Do bị cao huyết áp nên lâu lắm rồi Thất thúc không uống rượu. Hắn bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mới tiếp tục nói: "Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi thêm một câu."
"Câu gì?"
Đao Tử uống cùng hắn một chén, vị cay xè khắp khoang miệng khiến hắn thè lưỡi ra như chó.
"Ván cược, quan trọng là ván."
Thất thúc hiểu rõ khi trận bóng kết thúc chính là lúc mình ra đi, nên giọng điệu vô cùng chân thành: "Vào cái ngành này, ngươi sẽ biến thành quỷ, tương lai ngươi nhất định phải biết chừng mực."
Nói xong Thất thúc lại uống thêm ba chén rượu với Đao Tử rồi đuổi chàng trai mặt mày ngơ ngác này đi.
Cửa cuốn kéo xuống.
Một tiếng sau, Đao Tử hồn bay phách lạc đã biết kết quả cuối cùng của trận đấu.
4-0.
Hùng ưng Pampas được mọi người gửi gắm hi vọng đã bị đánh thành chó hoang.
Mà Đao Tử không còn gặp lại Thất thúc nữa.
Không lâu sau, siêu thị của Thất thúc chuyển hình, biến thành một quán trà. Mấy năm sau, Đao Tử dần phát tài dựa vào khách đánh bạc trong tay mình, mỗi lần đi qua nơi này hắn đều dừng xe, ngây ra rất lâu. Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ câu nói cuối cùng kia của Thất thúc.
Ván cược vĩnh viễn là một ván.
Cũng chính câu nói này đã mang đến rất nhiều của cải cho Đao TỬ. ...
Với địa vị và cấp bậc của Đao Tử, tất nhiên có rất nhiều thứ hắn không nhìn thấy.
Đêm ấy, kẻ biến mất đâu chỉ có một mình Thất thúc.
So với Thất thúc rời đi trong im lặng, những người khác không giữ được thể diện như hắn.
Ôn thành.
Mưa to xối xả không có dấu hiệu tạnh.
Âm thanh giọt mưa lớn như hạt đậu đập vào cửa sổ nghe có vẻ inh tai trong căn phòng vắng lặng. Trong một trạm vận chuyển hàng hóa ở vùng ngoại thành, bốn hán tử im lặng xem kết quả tỉ số trên tivi với biểu cảm lạnh lùng.
"Thua rồi, xem ra chúng ta phải làm việc thôi."
Hán tử cầm đầu quen cửa quen nẻo đi tới chỗ chiếc tủ trong góc nhà, lấy ra một chiếc vali xách tay màu bạc.
Hắn mở ra. Trong vali có bốn khẩu súng K54 và mấy chục băng đạn tỏa ra ánh sáng lạnh ở dưới ngọn đèn.